Long Phù

Chương 456: Chương 456: Hổ Báo Minh (2)




Cổ Trần Sa nhìn đại môn Hổ Báo Minh xa xa, trên thực tế hắn xì mũi coi thường bang hội dân gian, nhiều nhất chỉ là thế lực hắc bang, ôm đùi Cổ Đạn Kiếm mà thôi, vì vậy lập tức kết phủ với quan cấu, làm ra thanh thế lớn như vậy.

Minh chủ Hổ Báo Minh Giáp Nhất Đao nghe đồn là Võ Học Tông Sư, đã nhận được Cổ Đạn Kiếm ban thưởng Đạo Đức Đan tấn thăng làm Đạo cảnh, xem như vô cùng nổi danh trong dân gian, nhưng ở trong mắt Cổ Trần Sa lại không đáng giá nhắc tới.

Hiện tại xem ra, Hổ Báo Minh thật không đơn giản.

Sân bãi hàm ẩn đại trận, cũng không phải Đạo cảnh một biến bình thường có thể xây dựng ra được, nhất là một đôi Ngọc Kỳ Lân trước cửa, cũng không phải ngọc thạch bình thường, mà là Phong Linh Ngọc, trải qua người có đạo pháp cao thâm luyện chế, có thể thôn phệ bất cứ đồ vật không sạch sẽ nào.

- Cổ Đạn Kiếm thật biết làm ra một ít gì đó.

Cổ Trần Sa cười lạnh một tiếng, quay người đi tới, hắn cũng không đi vào thăm dò, lần này tới Võ châu, hắn chủ yếu âm thầm tìm kiếm Vũ Khúc tinh chuyển thế, không phải dây dưa cùng Cổ Đạn Kiếm.

Vũ Khúc tinh chuyển thế tư chất tuyệt đối không phải chuyện đùa, bảo thủ nhất chính là kỳ tài cái thế, hơn nữa còn lợi hại hơn kỳ tài cái thế Long Tại Phi.

Cổ Trần Sa có một ít nhận thức nhỏ về tinh thần, càng đọc thuộc lòng lịch sử, trong lịch sử ghi chép rất nhiều mẫu thân Hoàng Đế đều là nuốt tinh quang mà sinh.

Nếu như một ít Hung tinh lợi hại, như Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang, Tam tinh hợp nhất, mệnh cách Sát Phá Lang tụ tập vào một thân, tư chất chẳng khác gì Thánh Nhân trời sinh, từ xưa đến nay, loại người này xuất thế, sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu, không biết bao nhiêu người sẽ chết, Thần Tiên vẫn lạc.

Trừ việc này ra, áo nghĩa chủ tinh như Thiên Sát Tinh, Thiên Cương Tinh chuyển thế, cũng sẽ có tư chất Thánh Nhân trời sinh.

Càng thêm kinh khủng chính là Thất tinh chi chủ chuyển thế, chính là Vô Thượng Thiên tôn hoặc là Yêu Ma cái thế.

Cổ Trần Sa cũng nhìn thấy trong tai nạn lần trước, trăm ngàn tinh thần áo nghĩa trên bầu trời hạ xuống, không biết sẽ ra đời bao nhiêu nhân vật lợi hại.

Cổ Trần Sa tìm một chỗ nghỉ ngơi, chính là Thính Vũ Hiên do Phong Võ Chu giới thiệu.

Nói là một khách sạn, còn không bằng nói là hội quán cao cấp, bên trong tu kiến cực kỳ lịch sự tao nhã, tiêu phí cực cao, ở một đêm cần hơn trăm nguyên, cũng chính là một trăm lượng bạc ròng.

Nhưng sau khi Cổ Trần Sa đi vào, đã biết rõ vì cái gì giá trị mắc như vậy, bởi vì bên trong các loại điểm tâm quà vặt cực kỳ đẹp đẽ, còn có tỳ nữ tuyệt vời hầu hạ, bưng trà rót nước, đánh đàn hát xẩm, cùng ngươi ngâm thơ vẽ tranh, đàm phong lộng nguyệt, phú quý bức người.

Đây là hội quán của Phong gia, tổ chức rất sinh động.

Cổ Trần Sa không có bảo người hầu hạ, chẳng qua tìm một độc viện yên tĩnh, đến ban đêm lại quan sát Thiên Tượng lần nữa.

Hắn mơ hồ có trực giác, Vũ Khúc tinh chuyển thế có khả năng ở trong thủ phủ Võ Châu thành.

- Tinh thần chuyển thế mà sinh cũng không nhất định toàn bộ đều là hài nhi, trong lịch sử ghi chép cũng có người bình thản không có gì lạ, đột nhiên nuốt vào tinh quang, do đó dần dà bắt đầu lột xác.

Cổ Trần Sa biết rõ, trăm ngàn tinh thần áo nghĩa đáp xuống nhân gian kỳ thật chính là chuyện mấy tháng trước, nếu quả thật ra đời, như vậy chỉ cần tra hài nhi sinh ra trong khoảng thời gian này là được rồi, phạm vi sẽ thu nhỏ va đơn giản hơn nhiều.

Đáng tiếc chính là, tuân theo tinh thần áo nghĩa ra đời, không nhất định là hài nhi, người bình thường cũng có thể đạt được kỳ ngộ như thế.

Như mò kim đáy biển, cực kỳ khó tìm rồi.

Ban đêm hàng lâm, quần tinh trên bầu trời lập loè, thần bí mênh mông, không biết ẩn chứa bao nhiêu lực lượng.

Cổ Trần Sa vận dụng pháp thuật suy tính của bản thân tìm hiểu, chỉ cảm thấy mỗi khối tinh thần như còn sống, là sinh mệnh thể mà nhân loại không thể hiểu được, bọn chúng có tư duy đặc biệt của bản thân.

Nhưng mà suy tính đến cực hạn, hắn vẫn không có đầu mối về Vũ Khúc tinh chuyển thế.

- Hặc hặc ha ha, Trần huynh quả nhiên là người.

Thời điểm Cổ Trần Sa quan sát tinh thần có chỗ lĩnh ngộ, tiếng cười từ bên ngoài truyền tới, là Phong Võ Chu ban ngày gặp tại quán trà.

Người này đi tới, bên người còn có vài sĩ tử đi du sơn ngoạn thuỷ, số người còn nhiều hơn lúc Cổ Trần Sa gặp ban ngày.

Nhưng mà những người này đều đầy bụi đất, nhất là Phong Võ Chu, tuy rằng cười, nhưng cánh tay băng bó, giống như bị người ta cắt đứt, vừa mới nối lại.

- Phong huynh, các ngươi thế nào?

Cổ Trần Sa vội hỏi:

- Không phải đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy sao? Tại sao giống như dân chạy nạn, chẳng lẽ gần đây có sơn phỉ cường đạo?

- Đừng nói nữa, hôm nay thật sự xúi quẩy, đám người chúng ta kết bạn lên núi, trông thấy hai nữ tử cũng du ngoạn ở đây, liền đi đến gần, lại bị nàng cho rằng đám người chúng ta đùa giỡn lỗ mãng, đánh chúng ta một trận.

Có một sĩ tử mặt xưng phù giống như đầu heo nói.

- Cái gì? Nữ tử đả thương các ngươi?

Cổ Trần Sa nhìn cánh tay của Phong Võ Chu:

- Phong huynh, nếu như ta không có nhìn lầm, ngươi là Võ Đạo Tông Sư, lại bị người cắt đứt tay, chẳng lẽ võ công của nàng còn trên ngươi?

- Đâu chỉ trên ta, quả thực là cách biệt một trời một vực, một nữ tử trong đó lăng không một chỉ, ta không thể động đậy, nữ tử khác đi lên đánh chúng ta một trận, ta không thể vận dụng võ công, sau đó hai nữ tử liền biến mất không thấy đâu nữa, càng không phải gặp yêu ma quỷ quái.

Phong Võ Chu rùng mình một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.