Về sau khai phủ lập gia, địa phương dùng tiền còn nhiều.
Tiểu Nghĩa Tử rất nhanh nhạy, ngày hôm sau dùng túi chứa Thanh Phù Trùng chờ ở trong khách sạn.
Thanh Phù giống như con ve, khắp nơi đều có.
- Ngươi ở bên ngoài canh chừng, miễn cho có người chú ý ta.
Tiếp nhận Thanh Phù Trùng, Cổ Trần Sa phân phó.
- Vâng.
Tiểu Nghĩa Tử đi ra ngoài, xem xét bốn phía.
Cổ Trần Sa thì cầm chậu đồng, trong chậu thả một hạt vàng như hạt đậu tằm, hắn tích góp nhiều năm như vậy, một chút vàng như vậy vẫn phải có.
Lấy Thanh Phù Trùng ra, dùng châm lấy huyết, bôi lên Tế Thiên Phù Chiếu.
Phanh!
Trong chậu đồng xuất hiện ánh vàng rực rỡ, hơi chút lưu chuyển, nhưng bay không thoát, cuối cùng lắng đọng ở trong chậu, biến thành một hạt vàng.
- Lại là thật?
Cổ Trần Sa vui mừng quá đỗi.
Hắn đang muốn giết chết Thanh Phù trong túi tế tự thành hạt vàng, nhưng trông thấy côn trùng bên trong gào thét, co thành một đoàn, nha nha kêu la, không khỏi động lòng trắc ẩn:
- Mãnh thú tính cách hung ác, giết hổ, lang, gấu, mãng xà tế thương thiên ngược lại không sao cả, Thanh Phù Trùng không độc, cũng không tổn thương người, vì vàng sát sinh nhỏ yếu, ngược lại lộ ra vô đức, có tư cách gì đạt được Tế Thiên Phù Chiếu? Tiền có thể nghĩ biện pháp khác kiếm, vì kiếm tiền mà sát sinh, quá bất nhân.
Hắn lắc đầu, thả những Thanh Phù kia đi.
Làm xong chuyện này, đột nhiên hắn cảm thấy lòng dạ rộng rãi hơn rất nhiều.
- Thập Cửu gia, thời gian đã đến, chúng ta sớm hồi cung, bằng không thì đợi chút nữa cửa cung đóng lại không vào được, phải ngủ ở khách sạn, sẽ tiêu phí không ít tiền.
Tiểu Nghĩa Tử ở bên ngoài nhẹ giọng nói.
- Ân.
Cổ Trần Sa gật đầu, từ khi Tiểu Nghĩa Tử dùng Hổ Lang Đan, thực lực tăng lên gấp mấy lần, làm việc cũng gọn gàng, nếu có mấy thuộc hạ như vậy, hắn sẽ bớt lo hơn.
Hai người rời khách sạn, từ bắc môn của hoàng cung đi vào.
Bắc môn là cửa phụ, chuyên môn chịu trách nhiệm vận chuyển rau quả, gà vịt thịt cá… vào cung, còn chịu trách nhiệm vận chuyển phế thải trong hoàng cung ra ngoài, là nơi dơ bẩn, bình thường thái giám cung nữ hơi chút có địa vị sẽ không từ bắc môn vào cung, nhưng tiểu viện của Cổ Trần Sa ngay ở phía bắc hoàng cung, không thể không từ nơi này ra vào.
Đây cũng là các nhân vật quyền thế ở trong nội cung muốn vũ nhục hắn.
Đi qua bắc môn, bốn phương thông suốt, giống như Bát Quái Trận, có thông hướng ngự thiện phòng, nhà kho, phủ nội vụ, chế tạo ty… cho dù là lão nhân ở trong hoàng cung mười năm, cũng sẽ lạc đường.
Cổ Trần Sa căn bản không biết hoàng cung lớn bao nhiêu, hậu cung hắn là không thể đi, còn có rất nhiều cấm địa thủ vệ sâm nghiêm.
Khi hắn và Tiểu Nghĩa đi vào một hẻm nhỏ, trước mặt tới một cái kiệu lớn, tám thái giám khiêng, bên cạnh còn có bốn thái giám bưng trái cây trà nước hầu hạ, hai tỳ nữ còn lại cầm theo lư hương do vàng bạc chế tạo, mùi thơm ngát bay ra, khiến người vui vẻ thoải mái.
Kiệu lớn dùng hương mộc chế tác, khảm nạm mỹ ngọc, châu báu, lập loè ánh sáng.
Cực kỳ phô trương, phú quý bức người.
- Đây là kiệu của Thập Bát hoàng tử, Thập Cửu gia, chúng ta nhường một chút đi.
Tiểu Nghĩa Tử nói.
Cổ Trần Sa là Thập Cửu hoàng tử, còn chưa trưởng thành, nên ở trong nội cung. Thập Bát hoàng tử cũng giống vậy, tuổi của hai người chỉ hơn kém mấy ngày.
Đồng dạng là hoàng tử, nhưng đãi ngộ khác nhau một trời một vực.
Nhìn Thập Bát hoàng tử đi ra ngoài kiệu lớn tám người khiêng, ung dung hoa quý, bên người nô bộc như mây, mà Cổ Trần Sa lại dẫn một tiểu thái giám đi bộ.
Thập Bát hoàng tử chưa trưởng thành, đã ở trong kinh thành mua một trang viên làm phủ đệ, tu kiến tráng lệ, như cung khuyết trên bầu trời, từ trong cung truyền ra tin tức, chỉ cần hắn thành niên, là có thể phong làm quốc công.
Mẫu thân của Thập Bát hoàng tử, là một trong tứ đại Hoàng quý phi, gần với Hoàng Hậu.
Gia tộc của Hoàng quý phi kia cũng là đại thế gia nghìn năm, Thủy gia.
Nghe đồn là hậu duệ của Hắc Đế thượng cổ.
Tồn tại mấy nghìn năm, thay triều đổi đại mà không đổ.
Thiên Phù Đại Đế mở kênh đào, quán thông Đông Tây Nam Bắc, cũng là mượn lực lượng của Thủy gia.
Thập Bát hoàng tử có hậu thuẫn kiên cố, võ công rất cao, tiền tài có thể thông thần, là một trong mấy người có năng lực tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế.
Hắn tên Cổ Hồng Sa.
Cổ Trần Sa không muốn dây dưa, tránh qua bên cạnh, đây là biểu hiện của chủ động yếu thế.
Nhưng sự tình không có đơn giản như vậy, kiệu lớn dừng lại ở trước mặt hắn.
Rèm bị thái giám kéo lên, từ trong đi ra một thiếu niên.
Thiếu niên này mặc cẩm y màu trắng bạc, phía trên thêu vân văn, phong cách cổ xưa mà cao nhã, khuôn mặt trắng nõn, dáng người cao ngất như trường thương, trên mặt không có hỉ nộ, con mắt thâm trầm, là một nhân vật khá lợi hại.
- Thập Cửu đệ, chúc mừng.
Cổ Hồng Sa thản nhiên nói.
- Thập Bát ca, ta nơi nào đến việc vui?
Cổ Trần Sa cười ngây ngô:
- Ta không rõ huynh nói cái gì.
- Từ trong cung truyền đến tin tức, phụ hoàng triệu kiến Lâu Trùng Tiêu, cố ý muốn gả Lâu Bái Nguyệt cho ngươi. Lâu Bái Nguyệt, đó là thiên chi kiều nữ, rất nhiều huynh đệ đều muốn lấy nàng, chẳng lẽ đây không phải việc vui?
Ngữ khí của Cổ Hồng Sa không mặn không nhạt làm cho người cân nhắc không đến ý tưởng chân thật của hắn.
Cổ Trần Sa hạ quyết tâm bất biến ứng vạn biến, cười ngây ngô:
- Ta không có phúc khí lớn như vậy a.
- Được rồi.
Cổ Hồng Sa vẫy vẫy tay:
- Lão Thập Cửu, ngươi cũng đừng ở chỗ này giả ngây giả dại, ta biết ngươi giấu tài, người sáng suốt đều nhìn ra được, bất quá điều này cũng không có gì đáng trách, ngươi có khó xử của ngươi.
- Ha ha.
Cổ Trần Sa vẫn cười si ngốc, người khác phỏng đoán hắn như thế nào là một chuyện, còn hắn vẫn phải giả bộ đến cùng.
- Lão Thập Cửu, ngươi khờ thật cũng tốt, giả ngu cũng được, nhưng ta có thể chỉ cho ngươi một con đường sống.
Cổ Hồng Sa trên cao nhìn xuống nói.