- Đúng vậy, là Thần Chi Loạn Tự, ta được Thần chúc phúc qua người, ai muốn gây bất lợi với ta, tất nhiên sẽ bị Thần nguyền rủa.
Trong ánh mắt Cổ Đạn Kiếm xuất hiện khinh miệt:
- Cảnh Phồn Tinh, không nói ngươi, cho dù là một ít lão ngoan đồng của Thiên Địa Huyền Môn các ngươi đến đây, chỉ sợ cũng không làm gì được ta. Nhưng chúng ta lần này là bạn không phải địch, đây là Minh Phi Võ Đương Không đưa thư cho ngươi, bảo ta chuyển giao cho ngươi, nàng hiện tại bất tiện gặp ngươi, nhưng nếu như ngươi chịu nghe theo bố cục của chúng ta, hai người các ngươi sẽ có ngày đoàn viên.
Trong lúc nói chuyện, Cổ Đạn Kiếm xuất ra một phong thư, tay rung động, thư tự động rơi vào trong tay Cảnh Phồn Tinh.
- Kẻ này thật sự sâu không lường được.
Cảnh Phồn Tinh đã nhìn ra, tu vi bản thân Cổ Đạn Kiếm không phải rất mạnh, sau lưng của hắn có lực lượng như núi như biển, sâu không thể đo lường, cho dù hắn được nhìn thấy một ít lão ngoan đồng trong Thiên Địa Huyền Môn, khí thế cũng không có áp bách đến mức tim đập nhanh như vậy.
Phong thư này chính là Minh Phi Võ Đương Không tự tay viết đấy, hắn mở ra quan sát, thần sắc buồn vui lẫn lộn, cũng không biết trong đó viết cái gì.
Xem xong thư, hai tay của hắn nắm chặt, một cỗ hỏa diễm xuất hiện trong lòng bàn tay, lá thư biến thành tro tàn, hắn khôi phục tỉnh táo:
- Rất tốt, Cổ Đạn Kiếm, từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là đồng bạn hợp tác, hy vọng ngươi đừng để cho ta thất vọng. Lần này Vũ Khúc tinh chuyển thế, ngươi thấy thế nào? Kẻ này ở địa phương nào?
- Ở bên trong Võ Châu thành, chẳng qua không biết cụ thể là ai mà thôi.
Cổ Đạn Kiếm vẫy vẫy tay:
- Ngươi gấp cái gì, phàm là người tuân theo rồi tinh thần áo nghĩa chuyển thế, chỉ đến lúc giác tỉnh mới có thể phóng xuất ra dị thường, không giác tỉnh, không có kẻ nào nhìn ra, trừ phi ngươi tu luyện tới cảnh giới Thánh Nhân, mới có thể từ trong tối tăm suy tính ra một ít manh mối mà thôi.
- Khó trách ngươi ở lại Võ Châu thành lâu như vậy.
Cảnh Phồn Tinh nhìn xem tinh không:
- Ngươi đạt được người Vũ Khúc tinh chuyển thế, là thu làm thủ hạ hay trực tiếp rút ra tinh thần áo nghĩa, nhét vào bản thân?
- Đương nhiên là rút ra tinh thần áo nghĩa.
Cổ Đạn Kiếm cười lạnh:
- Ta muốn rút ra Vũ Khúc tinh áo nghĩa, lần nữa đến Văn Khúc tinh, cuối cùng tụ tập Thất tinh áo nghĩa, hóa thành Thất tinh chi chủ, như có thể trở thành tư chất Thánh Nhân trời sinh, hơn nữa thống soái thiên hạ, sở hướng vô địch.
- Ngươi cũng phải cẩn thận, từ xưa đến nay, tinh thần chuyển thế đều có thiên cơ, cho dù bị ngươi cướp lấy, cũng không lâu dài, ngược lại sẽ có tai hoạ.
Cảnh Phồn Tinh nói:
- Nhưng mà đã như vậy, ta cũng muốn kiếm một chén canh, như thế nào? Nếu như không chiếm được chân linh và áo nghĩa của tinh thần chuyển thế, ta có thể giết Cổ Đạp Tiên?
- Giết chết hắn? Ngươi đừng suy nghĩ, đừng nói ngươi trở thành Thất tinh chi chủ, Thánh Nhân trời sinh. Cho dù ngươi thu tất cả tinh thần áo nghĩa trở thành vạn tinh chi chủ, cũng không phải là đối thủ của hắn.
Cổ Đạn Kiếm không nhịn được cười lên:
- Ngươi biết được quá ít, cho nên người không biết không sợ.
- Ta không tin.
Cảnh Phồn Tinh sát cơ rậm rạp, mối hận đoạt vợ dốc hết nước năm sông bốn biển cũng không rửa sạch.
- Ta nhất định phải tự tay giết chết Cổ Đạp Tiên, không ngại trả cái giá lớn thế nào, mong rằng ngươi dạy ta, chỉ cần có thể giết chết người này, ta nguyện làm bất cứ chuyện gì vì ngươi.
Trong lúc nói chuyện, hắn hơi khom người với Cổ Đạn Kiếm.
Cổ Đạn Kiếm trông thấy Cảnh Phồn Tinh ý chí kiên định như thế, khuôn mặt hơi động, hắn nghiêm túc:
- Việc này còn phải nhìn Thiên Đạo biến hóa, nắm lấy cơ hội, không phải ta và ngươi có khả năng làm được, nhưng ngươi đã có quyết tâm, có thể thấy được là người đáng tin cậy, kỳ thật Thiên Phù Đế hiện tại dùng chín thành chín lực lượng trấn áp Thiên Đạo, trấn áp chúng Thần, trấn áp quần Tiên, trấn áp quần Ma, hắn đã không thể phân ra thực lực làm việc khác, ngươi suy nghĩ một chút, nếu hắn còn có tinh lực, cũng không để vị hôn thê của ngươi tiến vào thư phòng, chủ trì chính vụ.
- Chỉ giáo cho?
Cảnh Phồn Tinh hỏi.
- Ha ha, ngươi đang kiểm tra ta?
Cổ Đạn Kiếm phất phất tay:
- Ta biết rõ thân phận của Võ Đương Không, nàng xử lý chính vụ cả nước, có thể hòa hoãn Thiên Đạo biến hóa, thay đổi xu thế tương lai, nhưng điều này cũng nói rõ, Thiên Phù Đế đã không có biện pháp triệt triệt để để nắm giữ tương lai, cần dựa vào bố cục để hoàn thành, hắn không còn nắm giữ tất cả lực lượng trong tay, đây là điểm yếu!
- Ngươi rõ ràng thấy sâu như thế.
Cảnh Phồn Tinh thật sự chịu phục rồi, hắn cảm giác không thể gạt được Cổ Đạn Kiếm:
- Ta lần này xuống núi, chính là vì tìm cơ hội, tìm kiếm cơ duyên, tăng cường thực lực, khổ tu trong sơn môn đã không có tác dụng gì, Thiên Đạo biến hóa, gió giục mây vần, các loại cơ duyên ngang trời xuất thế, đúng là niên đại anh hùng xuất hiện lớp lớp.
- Đạt được cơ duyên cần phải xem vận khí và thủ đoạn.
Cổ Đạn Kiếm nói:
- Trước mắt có một cơ hội, không biết ngươi có thể nguyện ý hợp tác cùng ta?
- Cơ hội gì?
Cảnh Phồn Tinh hỏi.
- Ngươi có biết Thiên Yêu Chi Thư?
Cổ Đạn Kiếm phất tay, trong sân xuất hiện bàn ngọc thạch và băng ghế, hắn ngồi xuống, phía trên xuất hiện ấm trà, mùi thơm toả ra bốn phía:
- Chúng ta vừa uống trà vừa nói được chứ?
Cảnh Phồn Tinh cũng không vội, hắn ngồi xuống uống trà, nói:
- Hả? Trà này là 'Tinh Nhung Thảo' trải qua hơn vạn quá trình chế tác mà thành, truyền thừa từ Thượng cổ, ngươi lại có trà này.
- Dễ nói.
Cổ Đạn Kiếm không có ý nghĩa:
- Trà này kỳ thật tốt nhất phải dùng Thiên Lộ để ngâm, nếu không sẽ không có cảm giác, chỉ cần một chiếc trà, cho dù là phàm nhân cũng lập tức biến thành Võ Học Tông Sư.