Chiến tranh là đốt tiền, Cổ Trần Sa thật sâu cảm nhận được điểm ấy.
Mặc dù còn chưa kiểm kê hết thu hoạch, nhưng khẳng định phải trên ngàn vạn, tài phú kếch xù như thế, mặc dù kém những hào môn thế gia kia tích súc, lại không phải thổ hào bình thường có thể so sánh rồi.
Đương nhiên, nếu không phải hắn có không gian tế đàn, nhanh chóng cất đi tài phú, mình muốn ăn hết toàn bộ, chỉ sợ rất khó khăn, đến lúc đó nhất định sẽ có hoàng tử dùng danh nghĩa triều đình tranh đoạt, mà bây giờ không chứng không cứ, ai cũng không thể tra.
Bất quá tuy phát tài, nhưng hắn không có thỏa mãn, bởi vì ngày sau chi tiêu sẽ không nhỏ, đầu tiên là bồi dưỡng hai trăm bốn mươi ba chiến sĩ, về sau bọn hắn cũng phải có gia đình của mình, lấy vợ sinh con, an trí gia nghiệp, đều cần hắn cung cấp nuôi dưỡng, ban thưởng, trừ lần đó ra, huấn luyện cần thiết, binh khí, tiền lương… mỗi tháng đều là chi tiêu không nhỏ.
Trong các đại tộc, binh giáp chính thức là không cần làm việc vặt, mỗi ngày luyện võ, chấp hành nhiệm vụ chém giết của chủ nhân, thậm chí chính bọn hắn cũng có người hầu hạ, nếu là cao thủ, còn phải có trang viên, là người thượng đẳng chân chính.
Nuôi giáp sĩ như vậy, hàng năm tối thiểu phải hao phí mấy ngàn nguyên tệ, cũng chính là mấy ngàn lượng bạc. Cái này còn chưa tính ban thưởng.
Về phần năm người Lưu Vũ, sau khi Cổ Trần Sa trở về, khẳng định phải ban cho bọn hắn phòng ốc và trang viên, để cho bọn hắn có gia nghiệp riêng. Đây là quy củ của quý tộc, chỉ có ban thưởng thổ địa và trang viên, mới cho thấy ngươi là gia thần trung thành và tận tâm, không thể dao động, cũng không thể phản bội, nếu như phản bội, sẽ bị người phỉ nhổ, không cách nào ngẩng đầu lên được.
Sau khi làm thỏa đáng, Cổ Trần Sa từ dưới đất nhảy lên.
- Nghĩa Minh, kế tiếp ngươi thành thành thật thật, ẩn dấu thực lực, không thể ra mặt bạo lộ.
- Vâng.
Nghĩa Minh che dấu khí tức, lẫn vào trong hai trăm bốn mươi ba người khác.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, ở chỗ này kiểm kê chưa tới hai ngày, trên đại lộ xuất hiện vô số kỵ binh, cuồn cuộn như rồng, đạp lên tro bụi bay thẳn đến chân trời.
Mấy trăm người cầm đầu, mỗi người đều khí thế trùng thiên, phía trước nhất mặc áo choàng, không mặc giáp, đầu đội Tử Kim Quan, cưỡi Kim Mã cực lớn, đúng là Tam hoàng tử Cổ Phạm Sa.
Kim Mã kia toàn thân lân phiến, trên đầu có sừng, còn thần tuấn hơn Lôi Thú của Nguyên Soái Man tộc.
- Vây quanh thị trấn, sưu tầm từng người, tất cả tài vật phải khai ra, không cho phép tư tàng, nếu không giết không tha!
Đến bên ngoài thị trấn, Tam hoàng tử đằng đằng sát khí phát ra mệnh lệnh, đám người Cổ Trần Sa và Thạch Trung Thiết biến sắc, cái này rõ ràng cho thấy là nói với bọn họ, cảnh cáo bọn hắn không muốn tư tàng.
- Lão Tam ương ngạnh như vậy.
Cổ Trần Sa cười lạnh:
- Bất quá ta đã sớm dự liệu được chiêu này, các ngươi cứ tìm đi, chỉ là công dã tràng mà thôi.
Mình liều chết giết địch, công phá thị trấn, Tam hoàng tử Cổ Phạm Sa đuổi tới, là tới tiếp thu tài phú.
Cổ Phạm Sa vốn kiêng kị Thần Sứ Man tộc, một mực không xuất binh, hiện tại không thấy nguy hiểm liền đến đây hái đào, tuy loại hành vi này đáng khinh thường, nhưng là lệ cũ của quan trường.
Những binh lính kia như lang như hổ, toàn bộ xông vào thị trấn, cũng không quản Thạch Trung Thiết và Cổ Trần Sa nghỉ ngơi ở phụ cận, bắt đầu sưu tầm khắp nơi.
- Ha ha ha ha...
Tam hoàng tử Cổ Phạm Sa cười lớn vào thành, đi về phía Cổ Trần Sa, xung quanh binh sĩ rậm rạp chằng chịt, mơ hồ vây quanh hơn ngàn người bọn hắn, không cho bọn hắn nhúc nhích:
- Lão Thập Cửu, ngươi thật biết chiếm tiện nghi, Đào Huyện phát sinh biến cố, lập tức chạy đến, lấy được công lao thu phục Đào Huyện.
Lời vừa nói ra, Cổ Trần Sa đã biết gia hỏa này âm hiểm, nói hành vi của mình thành chiếm tiện nghi, ngụ ý cũng rất rõ ràng, là sau khi bạo tạc, quân đội Man tộc lui lại, hắn mới thu phục Đào Huyện.
Bất quá hắn không thèm giải thích, không có chút ý nghĩa nào, dù sao chỉ cần đưa thi thể Nguyên Soái Man tộc ra, chính là kỳ công cái thế, vị trí Quận Vương là chạy không thoát.
Cổ Trần Sa không thèm để ý, nhưng thuộc hạ của hắn lại không phục, cực kỳ tức giận, may mắn hắn sớm thông báo, không được để ý, chỉ thi hành mệnh lệnh, cho nên đều án binh bất động.
- Lão Thập Cửu, thuộc hạ của ngươi không đơn giản nha, rõ ràng đều mặc Giác Giao Khải, ngay cả ta cũng không có loại áo giáp này nha.
Đảo mắt xem xét, Cổ Phạm Sa nhíu mày.
- Nghe nói là Cự Thạch Hầu tặng cho ngươi, có tới 300 bộ, trước mắt thủ hạ của ngươi không có bao nhiêu người, dư thừa không bằng cho ta mượn, ta đến trang bị tướng sĩ, miễn cho bọn hắn ở khi giao chiến với đại quân Man tộc bị thương, vì tánh mạng của tướng sĩ, lão Thập Cửu ngươi sẽ không hẹp hòi nha.
- Tam ca nói đùa, Cự Thạch Hầu chỉ là cho ta mượn, hơn nữa cũng không phải 300 bộ, trước mắt chỉ có hơn hai trăm bộ, vừa vặn đủ, chờ chinh chiến xong, ta còn phải trả lại cho Cự Thạch Hầu, nơi nào đến dư thừa cho Tam ca mượn.
Cổ Trần Sa đánh chết không nhận nợ, trong lòng của hắn cười lạnh, Cổ Phạm Sa này đã bắt đầu làm khó dễ hắn, từng bước ép sát, bất quá hắn tuyệt đối sẽ không mắc lừa.
- Thạch Trung Thiết, Thập Cửu gia nói là thật?
Cổ Phạm Sa nhìn Thạch Trung Thiết.
- Bẩm Tam gia, hết thảy đều là Hầu gia phân phó, mạt tướng chỉ đến ra sức giết địch.
Thạch Trung Thiết này cũng là nhân tinh, biết rõ cái gì có thể nói, cái gì không nên nói, hắn mở miệng đều trong quy trong cũ, không thể bắt bẻ.
Thần sắc của Cổ Phạm Sa lạnh như băng, nhìn Thạch Trung Thiết từ trên xuống dưới, ánh mắt cực kỳ uy nghiêm, cho dù là Tổng Đốc ở dưới ánh mắt này dò xét, cũng run rẩy lạnh mình, nơm nớp lo sợ, Thạch Trung Thiết vẫn bình tĩnh ứng đối, không kiêu ngạo không tự ti.
- Vậy tốt, Thạch Trung Thiết, ta lệnh cho ngươi, hiện tại lập tức dẫn đầu đội ngũ, xuất kích Trà Huyện, tiến công Man tộc bên kia.
Cổ Phạm Sa hạ lệnh:
- Ta tùy thời sẽ đuổi tới, ngươi làm tiên phong.
- Bẩm Tam gia, trước khi đến, Hầu gia đã từng nói, hết thảy nghe Thập Cửu gia điều khiển.
Thạch Trung Thiết vẫn dầu muối không tiến.
- Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa?
Cổ Phạm Sa nheo mắt lại.
- Mạt tướng nghe theo Thập Cửu gia điều khiển.
Thạch Trung Thiết lớn tiếng nói.
- Tốt, rất tốt, người đâu!
Thanh âm của Cổ Phạm Sa đề cao rất nhiều, sát khí và uy nghiêm để cho bốn phía không dám thở mạnh.
- Tam ca cần gì tức giận, Cự Thạch Hầu quân lệnh như núi, Thạch Trung Thiết không dám cãi lời mà thôi.
Cổ Trần Sa lên tiếng:
- Nếu Tam ca đã bố trí chiến lược, để cho chúng ta đi Trà Huyện, vậy ta sẽ dẫn người đi qua, tất cả mọi người đều làm việc cho triều đình, không cần phải căng thẳng như thế, Thạch Trung Thiết, truyền mệnh lệnh của ta, chỉnh đốn hành trang, xuất phát Trà Huyện!