Long Phù

Chương 261: Chương 261: Lôi Thiên Huy (1)




- Thiên Vũ Huyền Môn đã tỏ vẻ đáp ứng.

Lâu Bái Nguyệt hơi trầm ngâm:

- Huyền Môn khác cũng có phái sứ giả đến, nhưng thủ lĩnh tiên đạo Thiên Địa Huyền Môn không có bất luận tỏ vẻ gì.

- Thiên Địa Huyền Môn và hoàng thượng có thâm cừu đại hận, Thiếu tông chủ của bọn họ chính là bị hoàng thượng chém giết, Chưởng giáo cũng từng bị hoàng thượng đả thương. Nếu không phải môn này bản thân chính là một kiện Thiên Đạo chi khí, hủy diệt môn này sợ ảnh hướng đến thiên hạ vận hành, hoàng thượng đã sớm đánh nát Thiên Địa Huyền Môn.

Lạc Vũ hời hợt nói:

- Đương nhiên, cũng là nhờ mấy vị hồng nhan tri kỷ trong Thiên Địa Huyền Môn cầu xin, mới miễn cưỡng để cho môn này sống đến bây giờ.

- Lạc Vũ Tiên Tử biết rất nhiều bí ẩn nha.

Cổ Trần Sa biết việc này liên quan đến tiên đạo huyền môn, không phải chuyện đùa, bất quá nàng lại rõ ràng nói ra, còn ủng hộ triều đình, ý đối kháng Thiên Địa Huyền Môn quá rõ ràng.

Thất Thập Nhị Tiên Đạo nội đấu cực kỳ kịch liệt, giữa môn phái và môn phái chém giết lẫn nhau nhiều vô số kể.

Còn kịch liệt hơn phe phái ở trong triều tranh đấu.

- Ta còn biết Trần Quận Vương là một kỳ tích, ở một năm trước vẫn giấu tài, năm nay mới một bước lên trời.

Lạc Vũ lại cười nhẹ nhàng, cố ý bắt chuyện với Cổ Trần Sa.

- Ở đâu là một bước lên trời, Tiên Tử nói đùa.

Cổ Trần Sa vẫy vẫy tay:

- Chỉ là hơi có tiểu thành, còn kém rất xa, tu vi của Tiên Tử ta còn nhìn không thấu, khẳng định vượt xa ta, hôm nay ta có thể ở nơi này bắt chuyện với Tiên Tử, là nhờ mặt mũi của phụ hoàng.

Lời này của hắn cũng không phải tự coi nhẹ mình, nếu như không có Thiên Phù Đại Đế, dù hắn là hoàng tử, chỉ sợ Lạc Vũ ngay cả nhìn cũng lười nhìn hắn.

Đạo cảnh nhị biến ở trong phàm tục là cường giả, nhưng đến tông môn tiên đạo, chỉ là một đệ tử tạp vụ mà thôi.

- Ơ a, lão Thập Cửu đã đến?

Lúc này một thanh âm truyền đến, Thập hoàng tử Cổ Chấn Sa long hành hổ bộ, mang theo khí thế khiếp người đi đến, hắn cũng cùng mấy đệ tử tông môn nói chuyện, lại nhìn thấy Cổ Trần Sa, lập tức đi tới.

- Lão Thập, nơi đây đều là đệ tử tông môn, không nên gây xung đột, có việc sau này giải quyết.

Sắc mặt của Lâu Bái Nguyệt biến hóa.

- Ta được ý chỉ của hoàng thượng, tiếp đãi các đệ tử tông môn, ngươi không được xằng bậy.

- Bái Nguyệt, ta làm sao dám xằng bậy?

Thập hoàng tử Cổ Chấn Sa dáng người cao lớn, làm cho người ta có cảm giác giống như thần linh cao cao tại thượng, bao quát muôn dân trăm họ, không biết tu luyện võ công gì, trong khí chất âm trầm mang theo hung ác, trong hung ác có lửa giận thiêu đốt thiên địa:

- Ta nghe nói gần đây lão Thập Cửu tu luyện võ công không tệ, muốn thử xem quyền pháp của hắn.

- A? Tu vi của Thập ca thật lợi hại, liên tục đột phá cảnh giới, đạt tới Đạo cảnh tứ biến Thôn Kim Hóa Thạch, lục phủ ngũ tạng như lò luyện, trong ngoài như một, bách độc bất xâm.

Cổ Trần Sa nhìn không thấu tu vi của đám người Lạc Vũ, Lâu Bái Nguyệt, nhưng nhìn thấu cảnh giới của Cổ Chấn Sa.

Đối phương ở một năm trước giống như mình, đều là Tông Sư, hiện tại mình mới tu luyện tới Đạo cảnh nhị biến, mà hắn đã là tứ biến.

- Biết rõ thì tốt.

Thập hoàng tử Cổ Chấn Sa cười âm trầm, bàn tay đưa qua, chộp tới đầu của Cổ Trần Sa.

Năm ngón tay mở ra, tay vừa lớn vừa rộng, giống như quạt hương bồ.

Lại có tiếng sấm, giống như Lôi Thần ở trên chín tầng trời phát ra lửa giận.

Cổ Trần Sa cũng triển khai, hắn ra quyền.

Như con rùa đen bò sát, lại như xà cắn người cực nhanh, động tĩnh kết hợp, nhưng quyền ý của hắn rất bình thường, giống như lão nông trồng trọt trong đất, dùng cái cuốc kiếm ăn, trong khó khăn mang theo đắng chát.

Trông thấy quyền này, sẽ trông thấy trăm ngàn năm qua chúng sinh cực khổ như thế nào.

Đột nhiên ánh mắt của Lâu Bái Nguyệt sắc bén lên, nàng nhìn Cổ Trần Sa ra quyền, khí chất đột nhiên thay đổi, giống như có hiền giả nhìn dân chúng sinh hoạt gian khổ, lệ rơi đầy mặt.

Quyền này, đã không phải võ học.

Phanh!

Quyền đến.

Người bay.

Bay là Cổ Chấn Sa.

Chỉ một quyền, Thập hoàng tử tu luyện tới Đạo cảnh tứ biến Thôn Kim Hóa Thạch đã bị đánh bay ra ngoài, đâm vào trên một cây đại thụ, chậm chạp chảy xuống, nhưng không có bị thương.

Nguyên nhân chưa bị thương không phải quyền của Cổ Trần Sa yếu, mà là hắn lưu thủ.

- Đáng chết!

Thập hoàng tử Cổ Chấn Sa căn bản không ngờ tới mình sẽ bị đánh bay, hắn nổi giận. Lửa giận đốt cháy, huyết dịch sôi trào, trong thất khiếu loáng thoáng có khói xuất hiện.

Nộ Quyền.

Giận sôi lên.

Dưới chân hắn mãnh liệt đạp.

Ầm ầm!

Người giống như sao băng, hỏa diễm phẫn nộ từ phía trên đáp xuống, đây là thiên nộ, địa nộ, nhân nộ. Hết thảy đều phẫn nộ, lửa giận thiêu đốt toàn bộ thế giới, có uy lực diệt thế.

- Đây là Nộ Quyền, võ học khủng bố của Vu đạo thượng cổ, nghe đồn người phẫn nộ là không có cực hạn, quyền này theo người phẫn nộ mà sinh, cũng sẽ vô hạn.

Có vài đệ tử tông môn cảm nhận được lửa giận khủng bố, lập tức biến sắc.

Hầu như trong nháy mắt, Thập hoàng tử Cổ Chấn Sa đã đến trước mặt Cổ Trần Sa, Nộ Quyền nương theo lửa giận mãnh liệt kích xuống, không người có thể ngăn cản phẫn nộ của hắn.

Cổ Trần Sa ra quyền.

Vẫn quanh co khúc khuỷu, tập tễnh học bước, ngây ngốc buồn cười, giống như phụ nữ mang thai cẩn thận từng li từng tí làm việc, sợ tổn thương thai nhi trong bụng.

Phanh!

Quyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.