- Mặc dù ta là hoàng tử, nhưng kỳ thật Pháp gia cho ta tài nguyên cũng không nhiều, bọn hắn vẫn xem ta là ngoại nhân.
Cổ Pháp Sa biết rõ, thứ tốt chính thức của Pháp gia sẽ không cho hắn, mà dùng bồi dưỡng đệ tử hạch tâm của gia tộc.
- Đây là đương nhiên.
Kim tiên sinh đồng ý:
- Dù sao ngươi họ Cổ, không phải họ Pháp. Nếu không phải Thiên Phù Đại Đế còn đó, quân lâm thiên hạ, áp đảo Quần Tiên Chúng Thần, đổi Hoàng Đế nhu nhược một chút, chỉ sợ điện hạ còn không bằng đệ tử chi nhánh của Pháp gia. Pháp gia là Thánh Nhân thế gia, có lực lượng như vậy.
- Bên Pháp gia kia ta không trông chờ cái gì. Pháp Vô Tiên cũng xem thường ta. Trong thiên hạ, chỉ phụ hoàng mới có thể để cho hắn sợ hãi.
Cổ Pháp Sa nghĩ lại cũng rất căm tức:
- Nếu người này nghe lệnh của ta, thì lo gì thiên hạ bất bình?
- Pháp Vô Tiên là Thánh Nhân trời sinh, thu phục hắn thì không cần suy nghĩ, loại người này ngay cả Thần cũng sẽ không khuất phục.
Kim tiên sinh suy tư:
- Nếu điện hạ muốn lợi dụng Pháp gia cũng không phải việc khó, có thể cầm Hồng Mông Quả ra dụ.
- Dụ như thế nào?
Ánh mắt của Cổ Pháp Sa khẽ động.
- Viết cho tộc trưởng Pháp gia một phong thư, nói nguyện ý tặng Hồng Mông Quả cho Pháp Vô Tiên, chỉ yêu cầu Pháp Vô Tiên có thể tạm thời làm khách khanh một năm, ta thấy bất luận cao thủ nào của Pháp gia, giá trị cũng không bằng hắn.
Kim tiên sinh nói:
- Một năm này, có thể làm được rất nhiều chuyện rồi.
- Chẳng lẽ thật phải tặng trái cây cho Pháp Vô Tiên?
Cổ Pháp Sa nghi hoặc:
- Hắn vốn là Thánh Nhân trời sinh, nếu dùng quả này, chỉ sợ về sau thật sẽ trở thành Thánh Nhân, ta phải thần phục ở dưới chân hắn? Làm sao có thể cam tâm?
- Đâu có đơn giản như vậy, đầu tiên là phải tiêu diệt Ma Ha Thần Miếu, hoàng thượng mới có thể thưởng trái cây, điểm ấy Pháp Vô Tiên chưa chắc làm được, còn nữa, Pháp Vô Tiên này bất trung, trong nội tâm còn muốn khiêu chiến hoàng thượng, cái này là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Kim tiên sinh khinh thường nói:
- Dù hắn là Thánh Nhân trời sinh, cũng chỉ như kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức mình. Vì sao hoàng thượng lấy ra Hồng Mông Quả? Chính là muốn dẫn Pháp gia vào tròng.
- Chuyện này phải bàn bạc rõ ràng.
Cổ Pháp Sa nghe vậy, chậm rãi gật đầu:
- Việc cấp bách là lấy được Hóa Long Tháp!
- Này thì phải nhìn Pháp Vô Tiên.
Kim tiên sinh lấy ra tin tức:
- Vài ngày trước ta đi thu thập các loại tin tức, phát hiện trong thái ấp của Thập Cửu hoàng tử cao thủ nhiều như mây, dù ta tự mình đi cũng không làm gì được, điện hạ ngươi xem một chút, đây là bố cục cao thủ trong thái ấp của hắn, đầu tiên là Nghĩa Minh, Đạo cảnh cửu biến Lưu Ly Ngọc Thân, tu vi không dưới điện hạ. Trừ cái đó ra, Thạch Trung Thiện, trưởng tử của Cự Thạch Hầu, trước mắt cũng là Đạo cảnh bát biến Tam Muội Chân Hỏa, trừ cái đó ra còn có Cổ Độc Tông Vương Trĩ và Lam Oách, hai người này đều là Đạo cảnh lục biến, sắp tu thành thất biến. Đương nhiên, cái này còn thôi, kinh khủng nhất là tiểu hài tử Long Tại Phi kia, tư chất của hắn là kỳ tài cái thế!
- Tiểu hài tử này ta biết, đã từng rơi vào trong tay lão Đại, không biết vì sao lão Đại lại không giết hắn.
Cổ Pháp Sa nói:
- Kỳ tài cái thế, chỉ cần cho hắn thời gian, sẽ phát triển cực kỳ nhanh, làm cho người không thể tưởng tượng, trong phủ của ta cũng không có nhân tài như vậy, loại nhân vật này chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.
- Cái này còn chưa tính.
Kim tiên sinh nói:
- Trước mắt Thập Cửu hoàng tử đã mời được Lạc Vũ xây dựng phân viện ở trong thái ấp, vài ngày trước ta ở xa xa xem xét, Chu Tước Trận và Huyền Vũ Xuất Hải Cục tương hỗ lẫn nhau, cải biến địa mạch, thứ cho ta nói thẳng, trước mắt thái ấp của Thập Cửu hoàng tử có Long Vũ Vân, Ngọc Hàn Lộ trợ giúp, bán ra các loại đan dược của Cổ Độc Tông, bồi dưỡng Y sư, trị liệu tật bệnh, mở y quán, chỉ khâu này, đã vượt qua tất cả thu nhập của điện hạ. Trừ cái đó ra, địa mạch của thái ấp dần dần chuyển hóa, trồng thảo dược, Hỏa Táo... thu nhập đã vượt xa điện hạ rồi. Cái này còn chưa tính, Lạc Vũ trợ giúp hắn lôi kéo cao thủ Tiên đạo, trước mắt thế lực của hắn nếu không tính Pháp gia, chỉ sợ đã vượt qua điện hạ.
- Ta cũng lo lắng cái này, không ngờ Cổ Độc Tông tụ tập côn trùng, lại có thể nghiên cứu chế tạo ra nhiều đan dược như vậy, lợi nhuận nhiều tiền như vậy.
Cổ Pháp Sa nhíu mày.
- Ta cũng không ngờ tới, bởi vì Cổ Độc Tông trước giờ luôn trốn trốn tránh tránh, không dám hiện thế, dù là người trong Tiên đạo, ấn tượng với bọn họ cũng chỉ là luyện chế cổ thuật hại người mà thôi.
Thần sắc của Kim tiên sinh có chút tiếc nuối:
- Không thể tưởng được bọn hắn trị bệnh cứu người, các loại đan dược thần diệu như vậy, mặc dù không có lợi ích gì với chúng ta, nhưng đối với người bình thường mà nói, lại có thể cứu mạng cường thân, cộng thêm Man Hoang không thiếu nhất chính là độc trùng, chẳng khác gì là một bảo khố để cho bọn họ đưa tay lấy.
- Không thể để cho hắn phát triển tiếp.
Cổ Pháp Sa hung hăng vỗ bàn:
- Lúc này mới bao lâu? Chỉ một năm, hắn đã quật khởi mạnh mẽ như vậy, nếu thêm năm ba năm, ta còn chịu nổi sao?
- Đừng nói năm ba năm, coi như tiếp qua một năm, điện hạ đã không cách nào so được.
Kim tiên sinh nói:
- Phải biết lá bài tẩy của hắn là Hóa Long Tháp, trứng Huyền Vũ Thần Thú, còn có Thất Thánh Luyện Tâm Đan, những thứ này đều là điện hạ không thể có.
- Đáng giận, năm đó chiếm Cự Linh Thần Giới, Tịch Ma Bảo Y và Đoạn Pháp Tiên Kiếm của hắn, không ngờ hắn vẫn kỳ ngộ liên tục. Ngươi nói có phải phụ hoàng ở sau lưng trợ giúp hắn hay không?
Trong nội tâm Cổ Pháp Sa rất không thoải mái.
- Không bài trừ khả năng này.