Long Phù

Chương 105: Chương 105: Ly Long Khải (1)




- Sau khi mặc Giác Giao Khải vào, thủy hỏa bất xâm, người có thể lăng không tăng hai phần Giao lực.

Thạch Trung Thiết nói, binh lính sau lưng hắn rất ước ao, bởi vì bọn hắn cũng không có giáp này, giáp này mỗi bộ đều có giá trị không thể đo lường, là lễ vật Cự Thạch Hầu đưa cho hoàng tử.

- Hai phần Giao lực, mạnh như vậy.

Cổ Trần Sa tính toán, kỳ thực Đạo cảnh nhị biến dốc sức bình sinh, cũng chỉ có một Giao lực. Nói cách khác, người tu luyện đến Đạo cảnh nhị biến, liền thành Giao rồi.

Chúng sinh đều có thể thành Long, Thiên Tử là Chân Long Thiên Tử. Muốn thành Long, trước thành Giao.

Hai phần Giao lực, tương đương với nhị ngưu.

- Ta có tài đức gì, lại được Cự Thạch Hầu tặng ta ba trăm bộ giáp này?

Trong lòng Cổ Trần Sa nhanh chóng suy tư, lễ này quá nặng, nặng đến hắn căn bản không dám tiếp nhận, nhưng không muốn từ chối:

- Lẽ nào là bởi vì lão Tam? Lão Tam tọa trấn Hiến Châu, đối với Cự Thạch Hầu bố cục ở biên quan có trở ngại to lớn, hiện tại ta hoành không xuất thế, chém giết bốn Tà Ma, lại là hoàng tử, Cự Thạch Hầu quyết định để cho ta tới kiềm chế lão Tam? Như vậy mà nói, thì có thể nghĩ thông suốt.

- Đã như vậy, ta cũng mặc thử một chút.

Cổ Trần Sa lấy lên một bộ áo giáp, Thạch Trung Thiết vội vã ngăn cản:

- Thập Cửu gia, áo giáp của ngài không phải Giác Giao Khải.

Trong lúc nói chuyện, hắn lấy ra một gói đồ, mở ra, là một bộ áo giáp màu lam, rõ ràng cao hơn Giác Giao Khải.

- Đây là Ly Long Khải.

Cổ Trần Sa vội vàng nói.

- Đúng vậy, giáp này càng khó được, vượt xa Giác Giao Khải, diệu dụng trong đó, cần Thập Cửu gia mặc vào mới biết.

Thạch Trung Thiết nói:

- Có giáp này, Thập Cửu gia mang binh tung hoành sa trường, tính nguy hiểm sẽ nhỏ đi rất nhiều.

- Lời tuy như vậy, nhưng ta đi tới nơi này, mục đích cuối cùng là truy cầu võ đạo, mặc áo giáp, đối với tu vi võ đạo cực kỳ bất lợi.

Cổ Trần Sa cau mày, lúc trước hắn một người ngăn trở mấy nghìn kỵ binh Man tộc, mũi tên loạn xạ, đao chém lung tung, sau cùng bức ra tiềm lực, lĩnh ngộ kình lực tinh diệu trong Nhật Nguyệt Biến, khi đó nếu mặc áo giáp, thì căn bản không có tiến bộ như vậy, nhưng giáp này hắn làm sao có thể cự tuyệt, ngược lại thu rồi.

- Đã như vậy, mọi người mặc áo giáp, tùy thời chuẩn bị tác chiến.

Thạch Trung Thiết kiến nghị:

- Đại quân Man tộc thế tới hung hăng, chúng ta có khả năng sẽ phải đối mặt chém giết.

- Đúng rồi, biên quan có Vạn Lý Trường Thành ngăn trở, vì sao binh sĩ Man tộc có thể tiến nhanh mà vào, xây dựng cứ điểm ở chỗ này?

Cổ Trần Sa nghi vấn chuyện này rất lâu rồi.

- Những Man tộc kia không phải từ Vạn Lý Trường Thành qua đây.

Giọng nói của Thạch Trung Thiết ngưng trọng:

- Việc này quan hệ đến Tà Thần, tựa hồ vận dụng thần lực hiến tế, mở ra vết rách hư không, mỗi ngày đều có thể từ trong Man tộc truyền rất nhiều cao thủ tới Thần Miếu.

- Lại còn có loại sự tình này.

Cổ Trần Sa biết, Man tộc muốn xâm lấn cũng không phải chuyện dễ dàng, đầu tiên phải đường dài bôn tập, từ trong Man Hoang hành tẩu mấy vạn dặm, mới có thể đến Vạn Lý Trường Thành, muốn lướt qua trường thành, còn phải công phá rất nhiều chiến lũy mới có thể đến Hiến Châu, mà bây giờ trực tiếp truyền từ nội địa Man Hoang đến đây, không biết tiết kiệm được bao nhiêu công phu.

Mấu chốt là, chỉ cần đi vào địa phương phồn hoa, nhân khẩu đông đảo, có đủ bách tính hiến tế, lực lượng của Tà Thần và binh sĩ Man tộc tăng mạnh, thứ này không khác gì quả cầu tuyết.

Mà từ biên quan tấn công, căn bản không có bách tính để hiến tế, tấn công Vạn Lý Trường Thành phải tử thương vô số, căn bản không công phá được.

Cho dù là Tà Thần, muốn mở ra vết rách hư không cũng cực kỳ khó khăn, tiêu hao rất lớn, nhưng để cho Man tộc đứng vững gót chân, mỗi ngày chém giết bách tính hiến tế, tiêu hao thần lực hoàn toàn có thể bổ sung không nói, còn có thể thu được lợi nhuận rất lớn.

- Còn nữa, trong Đào Huyện có Thần Sứ Man tộc, tu vi cực cao, coi như một mình đến đây, cũng có thể giết sạch sẽ chúng ta.

Cổ Trần Sa biết tin tức của Cự Thạch Hầu cực kỳ linh thông, nhất định phải hỏi tinh tường.

- Thần Sứ Man tộc nhất định phải trấn thủ Thần Miếu, phòng ngừa vết rách tan vỡ, nên căn bản sẽ không đi ra xung quanh chém giết, nếu có nhân vật tu vi càng cường đại, thông qua vết rách hư không kia thì càng nguy hiểm.

Thạch Trung Thiết nói hết tình báo.

- Mấy ngày này Thập Cửu gia lập được công lớn, cứu mấy vạn bách tính, nếu mấy vạn bách tính kia bị bắt hiến tế, Man tộc tối thiểu có thể truyền tống qua mười vạn binh mã, thậm chí còn có càng nhiều cao thủ. Hiện tại chúng ta trấn giữ yếu đạo, không cho Man tộc khuếch tán bắt càng nhiều bách tính, có thể tiêu hao lực lượng Tà thần. Mấy ngày này Hầu gia và Tam điện hạ, thậm chí Nguyệt Phù quận chúa đều án binh bất động, kỳ thực là đang đợi đại quân Man tộc càng ngày càng nhiều, cuối cùng bắt ba ba trong rọ. Đương nhiên, Thập Cửu gia giết chết bốn lão ma đầu, suy yếu thực lực Man binh, đã dao động quân tâm của chúng, phối hợp không chê vào đâu được.

- Cự Thạch Hầu có đề nghị gì không?

Cổ Trần Sa dò hỏi, hắn biết Cự Thạch Hầu đưa áo giáp, tuyệt đối là có chuyện cần làm.

- Hầu gia hi vọng Thập Cửu gia có thể hàng phục cao thủ Hiến triều, tìm ra chỗ ẩn thân của Văn Hồng, Hầu gia đã biết người này ẩn núp, tu luyện Vạn Tinh Phi Tiên Thuật đến thời điểm mấu chốt, nếu để cho hắn thành công, đó chính là kẻ địch đáng của Đại Vĩnh ta. Lúc này là thời điểm diệt hắn tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.