- Là chúng ta thất trách.
Ngọc Hàn Lộ lập tức tự trách:
- Rất nhiều thám tử của ta tại Bảo Ngọc quốc cũng không dò xét được.
- Hiện tại cần phải nghĩ đối sách.
Cổ Trần Sa cũng không có ý trách phạt mọi người:
- Long Tại Phi, ngươi nói hiện tại nên làm như thế nào?
- Bẩm Vương gia.
Long Tại Phi suy nghĩ rồi trả lời:
- Đại Uy Vương Triều là tử địch của chúng ta, không phải tộc ta, tất có dị tâm. Đang chuẩn bị cao thủ, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai ám sát Cốc Hoạ kia. Diệt sứ giả đoàn đặc phái viên, như vậy mới có thể chặt dứt tâm tư của đám người bụng dạ khó lường của Bảo Ngọc quốc, cũng có thể chấn nhiếp Tiên đạo.
- Cốc Hoạ chính là cao thủ cấp bậc Đại Đạo Kim Đan, muốn giết chết sao mà gian nan. Nếu ta gặp được hắn, tối đa chỉ có thể ngăn cản, muốn đánh bại hắn là chuyện không có khả năng.
Cổ Trần Sa tính toán:
- Chúng ta bây giờ nhiều người liên thủ như vậy, cũng chưa chắc có thể giết chết hắn, chớ nói chi Đại Uy Vương Triều còn có cao thủ nhiều như mây, vạn nhất có bố trí khác, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
- Không bằng mời Nguyệt Phù quận chúa đến đây, cùng Vương gia liên thủ, giết người kia không nói chơi.
Long Tại Phi nói.
- Nguyệt Phù quận chúa nàng bận rộn chuyện trong Tiên đạo, không rảnh phân thân.
Cổ Trần Sa nghĩ lại, liên thủ với Lâu Bái Nguyệt thật có thể đánh chết cao thủ Đạo Cảnh Đại Đại Kim Đan mười tám biến, nhưng chiêu an Bảo Ngọc quốc là chuyện của mình, nếu như Lâu Bái Nguyệt nhúng tay vào, khó tránh sẽ bị triều đình chỉ trích, mình cũng không thể rèn luyện.
Hiện tại ở bên trong Tĩnh Tiên Ti, sự việc rối phân, quá nhiều việc phân tâm, Lâu Bái Nguyệt và lão Tứ đều bận rộn không có thời gian, mình nhất định phải một mình đảm đương một phía, phân ưu giải nạn vì bọn họ.
- Chủ nhân, kỳ thật ta nắm giữ một môn bí pháp, có thể bỏ qua hóa thân, dùng tánh mạng đổi lấy lực sát thương thật lớn, chỉ cần nắm lấy cơ hội, cũng chưa chắc không có khả năng tổn thương cao thủ cấp bậc Đại Đạo Kim Đan.
Vào lúc này, Lỗ Lỗ Cáp hóa thân Nghĩa Chính nói chuyện.
Cổ Trần Sa nhìn Nghĩa Chính rất trẻ tuổi, là hóa thân Lê Diệu Dương kỳ tài cái thế của Trùng Dương Huyền Môn, cực kỳ cường đại, cũng mạnh hơn bản thể Nghĩa Chính mấy lần.
Tu vi Nghĩa Chính hiện tại là Liệt Đạo Phân Thần mười bảy biến, cao nhất có thể phân ra ba Nguyên Thần, hắn bây giờ là có ba Nguyên Thần, nhưng mà chỉ có hai hóa thân, bởi vì Nguyên Thần thứ ba không có tìm được thể xác ký thác tốt.
Nếu không tìm thấy thể xác tốt ký thác, còn không bằng không muốn.
Nếu như hắn tìm một người bình thường kỳ thác Nguyên Thần, chẳng những không có chỗ tốt, ngược lại sẽ hư hao Nguyên Thần, về sau rất khó tu luyện tới Đại Đạo Kim Đan mười tám biến
Hiện tại Nghĩa Chính ám toán kỳ tài cái thế Lê Diệu Dương, cướp lấy nhục thể của hắn, cắn nuốt sạch nguyên thần đối phương, như vậy Nguyên Thần bản thân đã nhận được bổ dưỡng, mặc dù không có khả năng bản thân cũng trở thành kỳ tài cái thế, nhưng hoặc nhiều hoặc ít mượn một ít tư chất của đối phương, tu vi cũng mạnh hơn không ít.
- Phương pháp này không thể được.
Cổ Trần Sa khoát khoát tay, mỗi lần chứng kiến hóa thân Lê Diệu Dương, hắn tràn đầy cảm xúc, hắn nói với Long Tại Phi:
- Ngươi xem, Lê Diệu Dương năm đó cũng là kỳ tài cái thế, tiến vào Tiên đạo tu hành, có thể nói là không ai bì nổi, nhưng cũng bởi vì như thế, hắn rơi vào tay tà ma, bị người luyện chế thành Thân Ngoại Hóa Thân, đây là giáo huấn.
- Thuộc hạ biết rõ.
Long Tại Phi vội vàng nói:
- Cho dù tư chất xuất chúng, cũng không thể kiêu ngạo, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, đây là chân lý từ xưa tới nay.
- Biết rõ là tốt rồi.
Cổ Trần Sa nghiêm khắc quở trách Nghĩa Chính:
- Ngươi làm bậy quá nhiều, về sau nhất định phải đền bù trở lại, cứ chết đi như vậy, chẳng phải đáng tiếc? Hơn nữa thân thể Lê Diệu Dương này, tương lai hoà giải với Trùng Dương Huyền Môn hoà giải, còn phải trả lại cho bọn họ.
- Vâng, chủ nhân.
Nghĩa Chính khúm núm, không dám nói nhiều.
Lỗ Lỗ Cáp năm đó không biết giết bao nhiêu dân chúng, đúng là tội nghiệt ngập trời, tuy nhiên hiện tại bị Cổ Trần Sa hàng phục, Cổ Trần Sa cũng không yên tâm về hắn, cần phải giám sát nghiêm ngặt.
- Đi thôi, hiện tại có thể rồi.
Cổ Trần Sa đi đến cửa sổ, nhìn mặt biển xa xa:
- Lần này tổng cộng dẫn theo bao nhiêu người?
- Dùng Hoang Sa Đại Hạm làm chủ, còn có mười ba chiếc Phong Sa Hạm với tư cách hộ vệ, dẫn theo một vạn người. Đều là binh sĩ tinh nhuệ, còn nữa còn có một chút hàng hóa. Những người này đại đa số cũng không phải binh sĩ triều đình, mà là người Long Kiếm Đảo và Hải Bằng Đảo, bị ta hợp nhất, với tư cách thương đội, có thể buôn bán với rất nhiều quốc gia trên biển.
Long Vũ Vân vội vàng nói:
- Bởi vì lần này không phải triều đình gióng trống khua chiêng, cho nên chúng ta tận lực ít xuất hiện, giả bộ như thương đội.
- Làm không tệ.
Cổ Trần Sa gật đầu.
Toàn bộ hạm đội từ từ tiến lên, chạy nhanh vào sâu trong biển cả.
Tất cả đều gió êm sóng lặng.
Nhưng sau khi hạm đội khởi động, sâu trong biển, tại nơi sâu nhất có một đôi mắt tà ác xuyên thấu nước biển, nhìn chằm chằm phương hướng hạm đội rời đi.
Sau đó, một đạo ma ảnh xuất hiện trên mặt biển, truyền ra ý niệm:
- Người tự tìm đường chết, dùng tai nạn mai táng các ngươi đi.