Gia tộc của Lâu Bái Nguyệt tài lực hùng hồn, nhưng vẫn không thể so với nhà giàu mới nổi như Cổ Trần Sa.
Bất quá thành bảo nàng cư trú đã tu kiến xong, bố cục bát thủy vờn quanh, đai lưng ngọc xuyên toa, giữa đình đài lầu các có các hòn non bộ, trong đó có người tạo đại mạc phong tình, bố cục sơn hải, cầu nhỏ nước chảy, cơ hồ vạn dặm giang sơn đều thu nhỏ ở trong thành trì này.
- Đây là Giang Sơn Xã Tắc Trận, trận này phòng ngự bình thường, tụ linh cũng bình thường, nhưng người cư trú trong đó, lòng dạ rộng lớn, thiên hạ đại thế đều ở trong lồng ngực, nung đúc tình cảm sâu đậm, bồi dưỡng thế lực chính là nhất lưu, không phải Huyền Vũ Xuất Hải Cục có khả năng so sánh.
Cổ Trần Sa đã rất rành phong thủy bố cục.
Buông tha cho phòng ngự, buông tha tụ linh, chỉ bồi dưỡng lòng dạ và khí chất.
Nếu như gặp cao thủ đến, rất dễ ẩn núp vào phủ đệ, gây ra sóng gió.
Mà Huyền Vũ Xuất Hải Cục của Cổ Trần Sa, như Quy Xác Xà Trận, còn có chín kiện pháp bảo âm thầm nhìn chằm chằm, thiên quân vạn mã đến cũng không thể công phá, thậm chí có thể làm cứ điểm quân sự cực lớn.
Hắn vừa định rơi xuống, đột nhiên một nhân ảnh phóng lên trời, đi tới bên cạnh hắn, hiện ra thân thể, đúng là Lâu Bái Nguyệt.
- Ngươi tu thành Đạo cảnh thất biến.
Cổ Trần Sa phát hiện Lâu Bái Nguyệt chỉ bằng tiên thiên cương khí đã bay lên không trung, đây rõ ràng là tiêu chí của Đạo cảnh thất biến Ly Địa Đằng Không.
- Này phải cảm tạ Thất Thánh Luyện Tâm Đan của ngươi.
Lâu Bái Nguyệt nhìn áo giáp trên người Cổ Trần Sa:
- Áo giáp này của ngươi càng ngày càng kỳ diệu, bên trong ngưng tụ kỳ kinh bát mạch, thập nhị chính kinh, đan điền khí hải, hẳn là Bảo Minh Nhi giúp ngươi cô đọng, gần đây ngươi và nàng rất thân nhau.
- Bảo Minh Nhi bụng dạ khó lường, nếu như ta suy đoán không sai, nàng hẳn là người của Đại Uy Vương Triều.
Cổ Trần Sa cũng không giấu giếm.
- Cái gì?
Lâu Bái Nguyệt chấn kinh, nhìn sắc mặt của Cổ Trần Sa, cũng không giống như nói dối:
- Làm sao ngươi biết?
- Nàng hiển lộ ra dấu vết, bị ta bắt được.
Cổ Trần Sa nói sự tình Hóa Long Tháp một lần, cũng không sợ bại lộ bí mật ở trước mặt Lâu Bái Nguyệt:
- Nàng này tuyệt đối không đơn giản, có thể là dịch nhân của triều đình.
- Đại Uy Vương Triều nhìn chằm chằm triều đình ta, quyết không thể khinh thường.
Trong nội tâm Lâu Bái Nguyệt âm thầm tán thưởng Cổ Trần Sa cẩn thận.
- Ngươi thật lợi hại, đã như vậy, chúng ta ngược lại có thể lợi dụng đối phương.
- Thành trì của ngươi tu kiến thành Giang Sơn Xã Tắc Trận, nhưng khuyết thiếu phòng ngự, vạn nhất địch nhân đến xâm lấn, chỉ sợ khó có thể phòng ngự.
Cổ Trần Sa hỏi.
- Ta không sợ cao thủ đến đây xâm lấn.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Tu thành Đạo cảnh thất biến, cho dù là cao thủ cửu biến thập biến đến, cũng sẽ bị ta giết chết.
Lâu Bái Nguyệt luyện thành Đại Đồ Thần Pháp, đã có khí phách nói lời như thế.
- Bình sinh tắc bắc giang nam, quy lai hoa phát thương nhan, bố bị thu tiêu mộng giác, nhãn tiền vạn lý giang sơn.
Cổ Trần Sa ngâm nói:
- Phủ đệ này của ngươi, khí tức thương mang, thật là vạn dặm giang sơn ở trước mắt.
- Bài từ này của hoàng thượng có chút thê lương, chính là năm đó hối hả ngược xuôi, nhìn Thần Châu tan tóc mà đau lòng.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Ta là lấy ý cảnh trong đó, tu kiến Giang Sơn Xã Tắc Trận, dùng để dưỡng khí thế, bởi vì ta tu hành đã không cần tụ linh.
- Ta lại học được rất nhiều đồ vật.
Cổ Trần Sa gật đầu:
- Đúng rồi, ngươi bảo Tam Hương tìm ta tới là có chuyện gì sao?
- Đi theo ta.
Lâu Bái Nguyệt bay đi xa xa, đến dãy núi rậm rạp, ít ai lui tới.
Cổ Trần Sa đi theo phía sau, lại hoảng sợ phát hiện tốc độ phi hành của Lâu Bái Nguyệt cực nhanh, quanh người tiên thiên cương khí xoay tròn, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Thậm chí Vương Long Khải Giáp của hắn cũng có chút đuổi không kịp.
Theo phi hành, bầu trời bắt đầu đen kịt, sương mù tràn ngập, không thấy Đông Nam Tây Bắc.
Cổ Trần Sa lại không thấy lạ, biết rõ đây là hiện tượng bình thường của Man Hoang, Man Hoang chi địa hoàn cảnh thay đổi liên tục, có khi sương mù trong núi che khuất bầu trời, bao phủ vài ngàn dặm, quanh năm không tiêu tan.
Tóm lại, ở Man Hoang thấy thiên tượng địa lý biến hóa gì cũng không kỳ lạ quý hiếm.
Bay vào trong sương mù, Lâu Bái Nguyệt lại xâm nhập, lại qua một canh giờ còn không bay ra phạm vi sương mù.
- Chính là phía trước.
Nàng hạ xuống, nơi này tràn ngập sương mù, đưa tay không thấy năm ngón, trong đó hình như có quái thú ẩn núp, yên tĩnh đáng sợ, Cổ Trần Sa có Vương Long Khải bảo hộ, nên không quá sợ.
Rặc rặc, hai người chân đi trên đất bằng, mặt đất đều là hài cốt buồn thiu, cũng không biết trải qua bao nhiêu vạn năm, hơi chạm vào liền vỡ vụn.
Cổ Trần Sa chứng kiến những hài cốt này có người có thú, tựa hồ đầy khắp núi đồi.
- Đây là địa phương nào?
Hắn vội hỏi.
- Đây là ta du lịch Man Hoang phát hiện Mai Cốt chi địa.
Ngữ khí của Lâu Bái Nguyệt ngưng trọng:
- Có thể là vị trí của Tà Thần còn sót lại, Man Hoang có rất nhiều tuyệt địa, là chỗ Cổ Thiên Tử suất lĩnh Chính Thần đại chiến với Tà Thần, thậm chí có Thần Linh vẫn lạc rơi huyết nhục và thần cốt.