Long Phù

Chương 382: Chương 382: Một ngày ngàn dặm (2)




Có điều muốn tu luyện tới trình độ như thế, gần như là Thần.

- Đúng rồi, Văn Hồng phong ấn Lỗ Lỗ Cáp ở trong không gian, chúng ta chuẩn bị xử lý người này như thế nào?

Cổ Trần Sa nhớ tới còn có một sự tình chưa xử lý.

Lỗ Lỗ Cáp, Giáo Hoàng của Ngục Xà Thần Miếu, tay nắm đại quyền, tu vi đến cảnh giới Liệt Đạo Phân Thần, tuy không thể phân ra ba nguyên thần, nhưng tu luyện ra hai cái, một người trong đó còn là kỳ tài cái thế Lê Diệu Dương của Trùng Dương Huyền Môn.

Lâu Bái Nguyệt lấy ra thủy tinh cầu, bên trong bao vây hai người, một người là chân thân của Lỗ Lỗ Cáp, một cái khác là Lê Diệu Dương, đương nhiên hắn cũng là Lỗ Lỗ Cáp thứ hai.

- Lê Diệu Dương, ta biết tên tuổi của người này, nhân vật cao cấp nhất của Trùng Dương Huyền Môn mấy chục năm trước, hầu như có thể khẳng định sẽ tu thành Đại Đạo Kim Đan, đáng tiếc đáng tiếc, bởi vì nhất thời khí thịnh, bị Lỗ Lỗ Cáp ám hại, nuốt chửng hồn phách, cướp đi thể xác, trái lại thành khôi lỗi. Bởi vậy có thể thấy được, người tự cho rằng kỳ tài cái thế thì có mệnh trời, sẽ không ngã xuống, đó là lừa mình dối người. Ngươi và ta cũng phải cẩn thận.

Lâu Bái Nguyệt xem xét tỉ mỉ:

- Đáng tiếc, đáng tiếc.

- Ta xem Pháp Vô Tiên sớm muộn gì cũng sẽ trở thành phân thân của người khác.

Cổ Trần Sa nói:

- Hắn làm người hung hăng, không biết ẩn nhẫn, cho rằng Thánh Nhân trời sinh thì có thể ngang dọc vô địch.

- Quyết không thể coi thường Pháp Vô Tiên, số mệnh của Thánh Nhân trời sinh hoàn toàn không phải kỳ tài cái thế có thể so sánh.

Lâu Bái Nguyệt nói:

- Từ tư chất thượng đẳng đến thiên tài, khoảng cách trong đó lớn đến khó mà tính được, mà từ thiên tài đến kỳ tài cái thế, vậy thì càng to lớn, còn từ kỳ tài cái thế đến Thánh Nhân trời sinh, cái kia trên căn bản không thể hoàn thành. Trong thiên hạ, kỳ tài cái thế thỉnh thoảng sẽ có, nhưng Thánh Nhân trời sinh chỉ có thời điểm thiên địa đại biến mới sẽ giáng sinh, có điều…

- Có điều làm sao?

Cổ Trần Sa hỏi.

- Ta sợ thiên hạ sắp rối loạn, yêu tinh giáng thế, trăm nghìn ngôi sao toàn bộ hạ xuống đại địa, sau đó sẽ đản sinh ra bao nhiêu nhân vật mạnh mẽ.

Lâu Bái Nguyệt có chút bất an.

Cổ Trần Sa lặng lẽ, hắn là người hay đọc sách sử, các đại nhân vật uy danh hiển hách trong lịch sử, kiêu hùng cự phách đảo loạn thiên hạ, đại đa số đều là cảm ứng vì sao trên trời mà sinh, có một cái cũng đã ghê gớm, huống hồ là trăm nghìn yêu tinh đồng thời hạ xuống thế gian?

Trong lịch sử, lần tai hoạ to lớn nhất, chỉ là 108 thiên cương địa sát giáng lâm, tuyệt đối không có cục diện trăm nghìn yêu tinh đồng thời giáng thế.

Người cảm ứng lực lượng tinh thần mà sinh, ít nhất cũng là kỳ tài cái thế.

- Quên đi, việc này không phải chúng ta có khả năng suy nghĩ.

Cổ Trần Sa nói:

- Phụ hoàng sớm có quyết đoán, ngươi và ta chỉ cần cẩn thận một chút, ở dân gian chú ý thu nạp nhân tài. Ta xem phụ hoàng để chúng ta thành lập Tĩnh Tiên Ti, thứ nhất là thu thuế Tiên đạo, trợ giúp quốc khố, thứ hai chính là phòng ngừa Tiên đạo huyền môn thu nạp nhân tài ở dân gian. Nhân tài chỉ có thể cho triều đình sử dụng.

- Cái nhìn của ngươi rất giống ta.

Lâu Bái Nguyệt gật đầu:

- Trăm nghìn yêu tinh hạ xuống thế gian, sẽ đản sinh ra bao nhiêu nhân vật lợi hại? Nếu làm việc cho triều đình, chuyện này quả thật chính là phúc của muôn dân, nếu để cho Ma đạo và Tiên đạo huyền môn vơ vét, thiên hạ sẽ đại loạn.

- Nhân tài là quan trọng nhất.

Cổ Trần Sa biết rõ đạo lý này:

- Đáng tiếc ngươi và ta thần thông nông cạn, không thể suy tính thiên cơ, nếu biết những yêu tinh kia giáng sinh ở đâu, thì có thể tìm ra, ra tay trước một bước, thu cho mình sử dụng. Ngày sau cải biến ý nghĩ của bọn chúng, dạy chúng nhân nghĩa đạo đức, nếu có thể thu nạp hơn trăm kỳ tài cái thế, sợ là sẽ vượt qua Tiên đạo huyền môn.

- Hơn trăm kỳ tài cái thế.

Lâu Bái Nguyệt nở nụ cười:

- Ngươi thật là dám nghĩ, ngay cả Thiên Địa Huyền Môn, cũng không có hơn trăm kỳ tài cái thế.

- Thời buổi rối loạn nha.

Cổ Trần Sa chỉ vào thân thể của Lê Diệu Dương:

- Đây là một kỳ tài cái thế, không biết phải làm sao cho phải? Có thể để hắn cải tử hồi sinh không.

- Không thể.

Lâu Bái Nguyệt nói:

- Có điều chúng ta hiến tế Lỗ Lỗ Cáp thì quá lãng phí, coi như nuốt nguyên thần và cương khí của hắn, nhiều nhất cũng chỉ ngưng tụ ra ba viên Long Đan, kỳ tài cái thế chuyển thành thiên tài, không phải hạ thấp thân phận sao? Không bằng xóa đi ký ức của hắn, để hắn quy thuận chúng ta.

- Ngươi có biện pháp sao?

Cổ Trần Sa hỏi.

- Ta không có, nhưng ngươi có.

Lâu Bái Nguyệt nói:

- Ngươi có thể hiến tế huyết hồn của mình, để người này cải tà quy chính, nghe ngươi sai sử, Thiên Tử chi đạo, không phải sát phạt, quan trọng nhất là thu phục, giáo hóa. Ta xem ngươi hàng phục Nghĩa Minh, cũng không phải công lao của Vô Tín Đoạt Tâm Phù, kỳ thực là Nhật Nguyệt Long Huyết của ngươi gột rửa ô uế, cải tà quy chính tạo thành.

- Cũng đúng, tuy ta đức không xứng vị, nhưng lòng mang thiên hạ, Lỗ Lỗ Cáp kia làm bậy quá nhiều, coi như giết, cũng chỉ là tiện nghi hắn, không bằng để hắn cải tà quy chính, sau đó tạo phúc cho thiên hạ, bù đắp tội nghiệt, vì thế ta có thể noi theo Phật Đà thượng cổ, có tinh thần độ hóa chúng sinh, huống hồ cũng chỉ là tổn thất chút tinh huyết nguyên khí mà thôi, ngươi và ta cùng nhau tu hành, rất nhanh sẽ bổ sung trở về.

Cổ Trần Sa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.