Trong lúc lùi lại, Ngọc Phách bấm tay điểm một cái, xoẹt! Lại một đạo tiên thiên cương khí mãnh liệt kéo tới.
Nhưng sau lưng Cổ Trần Sa có một bóng dáng xuất hiện, thò tay vỗ, đập tản chỉ lực tiên thiên cương khí kia, sau đó đến bên người Ngọc Phách, chưởng kình bao phủ.
Phanh!
Ngọc Phách bị đánh bay lên, xa xa rơi ở trên mặt đất, điên cuồng phun máu tươi, đã hôn mê.
Là Nghĩa Minh xuất thủ.
Vốn không muốn bại lộ Nghĩa Minh, nhưng hiện tại xem ra, người Bảo Ngọc Quốc căn bản không coi mình là chuyện quan trọng, nếu như không biểu hiện ra thực lực, chỉ sợ về sau hợp tác cũng khó khăn, chớ nói chi là chiêu an.
- Đạo cảnh thất biến!
Cao thủ Bảo Ngọc Quốc vốn rục rịch đều nhao nhao lui về phía sau.
Mà Nghĩa Minh thì lui về sau lưng Cổ Trần Sa:
- Chủ nhân, người này bị ta dùng cương khí phong tỏa mấy huyệt khiếu, nếu như người không thích hắn, ta có thể để cương khí nổ tung ở trong cơ thể hắn.
- Không cần, tuy người này có hiềm nghi ám sát của ta, nhưng dù sao cũng không phải Man tộc cùng hung cực ác, giáo huấn một chút là được, cho Hàn Lộ cô nương mặt mũi.
Cổ Trần Sa phất tay.
Nghĩa Minh vẫy tay, từ trong thân thể Ngọc Phách bay ra một đoàn cương khí, Ngọc Phách mới chậm rãi tỉnh lại.
- Không thể tưởng được dưới trướng Vương gia lại có cao thủ mạnh như thế.
Ngọc Hàn Lộ và Long Vũ Vân đều trấn định tâm thần, lệnh cao thủ phía sau không được hành động thiếu suy nghĩ, các nàng lần nữa định vị lại vị trí của Cổ Trần Sa:
- Vương gia, lần này là chúng ta không tuân mệnh, phá hủy hiệp định, nhưng cũng có một phần đại lễ muốn tặng cho Vương gia.
- Đại lễ gì?
Sắc mặt của Cổ Trần Sa hòa hoãn, cũng không có chính thức tức giận:
- Hai vị cô nương cũng không cần kinh hoảng, chúng ta thủy chung là bằng hữu, không nên vì chút chuyện nhỏ này mà tổn thương hòa khí.
- Chúng ta đánh hạ bộ lạc Man tộc, lấy danh nghĩa của Vương gia.
Long Vũ Vân vội vàng nói:
- Bộ lạc Man tộc này nhân khẩu hơn mười vạn, sau khi chúng ta đánh xuống, bắt đầu xây dựng thành lũy, tất cả Man tộc bị giáng chức làm nô lệ, về sau chúng ta sẽ phụ tá ngươi, canh giữ ở chỗ này, khai cương khoách thổ.
- A?
Cổ Trần Sa nhìn về phía xa, quả nhiên trông thấy rất nhiều nô lệ Man tộc bị binh sĩ trông coi, khiêng tảng đá, chặt cây, tu kiến thành lũy, trong lòng của hắn hơi vui, hành động đối phó Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu thất bại, hắn vẫn phải đi khai cương khoách thổ, hiện tại Long Vũ Vân và Ngọc Hàn Lộ lại dâng lên phần đại lễ này, hắn tự nhiên sẽ không từ chối.
Đánh xuống bộ lạc Man tộc này, sau đó khuếch trương, coi như có cái bàn giao với triều đình.
- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào trong thành lại nói.
Cổ Trần Sa phất tay.
Lập tức, mọi người cùng tiến vào trong thành.
Ở chỗ cao nhất, Cổ Trần Sa nói chuyện với Long Vũ Vân, Ngọc Hàn Lộ, những người khác toàn bộ thối lui.
- Hàn Lộ cô nương, ta đối với ngươi xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng ngươi làm quả thật không hay, hôm nay Ngọc Phách kia cố ý khiêu khích, có phải là muốn thăm dò thực lực của ta hay không?
Cổ Trần Sa người sáng mắt không nói tiếng lóng, trực tiếp làm rõ:
- Chúng ta hợp tác, công bằng thẳng thắng, ngươi vốn không tuân thủ ước định trước, sau lại thi triển thủ đoạn nhỏ, là ý muốn như thế nào?
- Việc này là ta không đúng, nhưng không phải ta bày mưu đặt kế, Ngọc Phách là đệ đệ của phụ hoàng, là hoàng thúc của ta, trong triều cũng là thế hệ quyền nghiêng vua và dân, lần này hắn tự chủ trương, lại ở giáp mặt động thủ, tu vi hắn quá cao, ta cũng không ngăn được.
Ngọc Hàn Lộ vội vàng giải thích.
- Ta hy vọng chuyện như vậy về sau sẽ không phát sinh.
Cổ Trần Sa phất tay:
- Các ngươi không dựa theo ước định tiến về Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu, ta cũng không so đo, nhưng sự tình kế tiếp phải toàn lực giúp ta, không được có nhị tâm.
- Đây là tự nhiên, ta đã phái người dâng danh sách nô lệ Man tộc lên, cho năm thủ hạ của ngươi đi tiếp quản, đồng thời phân phối nhân thủ để cho bọn họ thống lĩnh, đưa tặng tử sĩ.
Ngọc Hàn Lộ tỏ vẻ:
- Về phần Ngọc Phách kia, chắc có lẽ sẽ không dám khiêu khích nữa.
- Rất tốt.
Cổ Trần Sa nói với Long Vũ Vân:
- Ngươi về kinh thành mang Tiểu Nghĩa Tử tới, phủ đệ ở kinh thành trước mắt đã không có gì phải kinh doanh, nơi đây sau này sẽ là đất phong của ta, ta cũng cần nhân thủ đáng tin cậy quản lý, từng bước một khai thác ra ngoài.
- Ta lập tức tìm người đi làm.
Long Vũ Vân gật đầu:
- Trừ lần đó ra, ta sẽ dùng tiền thuê người Lỗ gia tới đây, gia tộc bọn họ mỗi người đều am hiểu kiến trúc, thành trì của Man tộc quá đơn sơ, nơi đây muốn làm đất phong của Vương gia, trước mắt là tuyệt đối không được.
- Không sai.
Cổ Trần Sa nhìn ngoài thành, đúng là rất đơn sơ, kết cấu đều là gỗ đá, khắp nơi hiện ra mùi vị Man Hoang, muốn làm căn cơ của đất phong, vậy thì xa xa chưa đủ.
Như Thừa Thiên Quan, tường thành rắn chắc, ngay cả tiên thiên cương khí cũng chưa hẳn phá vỡ được, trên thành có pháo, cự nỏ, hỏa thương… cao thủ đến đánh cũng sẽ chịu thiệt, chớ nói chi là đại quân Man tộc.
Hơn nữa sau khi nơi đây mở rộng, các mạo hiểm giả, nhân vật giang hồ sẽ liên tục không ngừng chạy đến, thế lực như quả cầu tuyết càng lúc càng lớn.
- Phương diện nội chính, các ngươi đều có kinh nghiệm hơn ta, hoàn toàn có thể phó thác.
Cổ Trần Sa gật đầu.
- Đã như vậy, chúng ta lại đi bố trí.
Ngọc Hàn Lộ đứng dậy, cùng Long Vũ Vân ra ngoài.
Qua một lát, năm người Lưu Vũ đi tới báo cáo tình huống.
- Các ngươi ăn đan dược này vào.
Cổ Trần Sa lấy ra năm viên Thất Thánh Luyện Tâm Đan.
Năm người không biết đan này là vật gì, nhưng không do dự, toàn bộ nuốt xuống, trên mặt lập tức hiện ra thần sắc trí tuệ cao xa.
Ô...ô...n...g...
Thần kiếm trong tay bọn họ luân phiên vang lên, sau đó trên đỉnh đầu mỗi người có thanh khí quán đỉnh, năm người cùng một thời khắc bước vào Đạo cảnh.