Thật lâu sau, Cổ Trần Sa mở mắt, trên mặt xuất hiện vẻ cuồng hỉ:
- Nhật Nguyệt Biến che giấu khí tức, thâm tàng bất lộ, chỉ cần luyện thành, ai cũng khó có thể phát giác được khí tức của mình, trừ cái đó ra, còn có thể dưỡng khí, tàng khí, ẩn khí, nặc khí, dục khí, biến khí, hóa khí... Ta mô phỏng nó thành Cự Linh Thần Công, uy lực càng thêm mạnh mẽ, bất luận kẻ nào cũng nhìn không ra.
Hắn vận chuyển Nhật Nguyệt Biến, quả nhiên khí tức trên người lập loè bất định, đen tối không rõ.
- Trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta!
Cổ Trần Sa nở nụ cười:
- Hiện tại võ công của ta đã là Tông Sư đỉnh phong, nhưng không cách nào thi triển, nếu không sẽ bị người nắm lấy sơ hở, nhưng hiện tại ta dùng Nhật Nguyệt Biến mô phỏng huyết mạch Cự Linh, lực lớn vô tận, như vậy đối ngoại có thể tuyên bố, ta là người kích hoạt được huyết mạch Cự Linh, giá trị với triều đình cũng lớn hơn.
Hắn nhắm mắt suy nghĩ, Nhật Nguyệt Biến vận chuyển, dựa theo phương pháp tu hành Cự Linh Thần Công, đột nhiên trong xương cốt tứ chi diễn sinh ra đại lực mạnh mẽ.
- Huyết mạch Cự Linh, ban đầu ngưng tụ, tất cả xương cốt tứ chi lực lớn vô tận, thúc giục tạng phủ, bật hơi như sấm, lực như sóng cả...
Đây là kinh văn của Cự Linh Thần Công.
Hiện tại Cổ Trần Sa vận Nhật Nguyệt Biến mô phỏng, quả thực là không chê vào đâu được, thiệt giả khó phân biệt.
Cự Linh Thần Công chính là tuyệt học thượng cổ, một khi kích hoạt huyết mạch Cự Linh, uy lực vô tận, vượt xa các loại võ học bình thường, nhưng phẩm cấp của Thiên Tử Phong Thần Thuật, lại vượt xa Cự Linh Thần Công, mô phỏng huyết mạch Cự Linh Thần, chẳng những không người có thể phân biệt thật giả, uy lực còn mạnh hơn huyết mạch Cự Linh nguyên bản.
- Chúc mừng điện hạ tu vi càng thêm một tầng.
Trông thấy Cổ Trần Sa từ trong phòng đi ra, Tiểu Nghĩa Tử khiếp sợ:
- Điện hạ, ngài mới vào không bao lâu, đã luyện thành thần công tuyệt học gì sao, ta cảm thấy khí tức của ngài giống như vực sâu, căn bản nhìn không ra sâu cạn.
- Đúng là có lĩnh ngộ rất lớn.
Cổ Trần Sa hỏi:
- Đúng rồi, Long Vũ Vân thăm dò được tin tức gì của Lâu Bái Nguyệt không? Mặc dù nàng phụng lệnh hoàng thượng thân cận ta, nhưng thực chất lại xem thường ta, thậm chí có ý hại ta, trước khi ta tu thành Đạo cảnh, phải phòng bị nàng ám toán, có thể biết mình biết người đó là tốt nhất.
- Đây là tư liệu ghi chép, điện hạ xem.
Tiểu Nghĩa Tử lấy một quyển sách, mở ra, phía trên ghi chép vô số hoạt động gần đây của các đại tôn thất trong kinh thành, như nhà ai thông gia với ai, ai ở trong phủ đệ thiết yến khoản đãi ai…
- Nội tình của Long Kiếm Đảo thật thâm hậu, ở kinh thành cũng có thế lực khổng lồ như vậy?
Cổ Trần Sa nhìn thấy mà giật mình, lật xem đến tin tức của Lâu Bái Nguyệt, chỉ có một việc, là Thập hoàng tử Cổ Chấn Sa mời Lâu Bái Nguyệt tới phủ đệ hội tụ, Lâu Bái Nguyệt dùng lý do bế quan tu luyện cự tuyệt.
- Lâu Bái Nguyệt rất biết tránh hiềm nghi, phụ hoàng để nàng thân cận ta, liền kéo ra khoảng cách với Thập hoàng tử.
Cổ Trần Sa nhìn sự tình rất rõ ràng.
- Vậy làm sao bây giờ?
Tròng mắt của Tiểu Nghĩa Tử chuyển động:
- Võ công của điện hạ tiến bộ, ta nghĩ khẳng định không thể gạt được tai mắt của những hoàng tử trong kinh thành, trước kia điện hạ không có thực lực, bọn hắn không cố ý nhằm vào, nhưng hiện tại tu vi của điện hạ cao như thế, chỉ sợ sẽ...
- Cái này ta sớm có chuẩn bị, những hoàng tử đại thần kia mỗi người đều không phải hạng người lương thiện, khẳng định đã sớm biết ta khổ luyện võ công, âm mưu sẽ theo nhau mà đến, cho nên ta mới nghĩ biện pháp ly khai kinh thành, đến biên quan sinh tử chém giết với Yêu Man, chỉ cần cho ta đầy đủ thời gian, ta có thể lớn lên.
Đột nhiên Cổ Trần Sa chém ra một quyền, không có tiếng gió, nhưng không khí giống như có cái gì bị cắt mở, sau đó phát ra thanh âm trầm đục, giống như đập lớn cắt đứt nước chảy.
Tiểu Nghĩa Tử trông thấy một quyền này, không khỏi kinh hãi.
- Uy lực của quyền kình lại có thể thần kỳ như thế?
Cổ Trần Sa giật nảy mình, đây là dùng kình lực của Nhật Nguyệt Biến ra quyền, quyền pháp bình thường cũng hóa mục nát thành thần kỳ, như vậy võ học cao thâm sẽ như thế nào?
- Ân, có người đến.
Hắn còn muốn chỉ điểm Tiểu Nghĩa Tử quyền pháp, bên tai hơi động, rất xa có thanh âm nhỏ vụn truyền tới.
Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~... Chỉ chốc lát sau, mấy thái giám giẫm đạp đất tuyết đi vào, thái giám cầm đầu dắt cuống họng la lên:
- Có ý chỉ, Thập Cửu hoàng tử tiếp chỉ.
- Nhi thần tiếp chỉ.
Cổ Trần Sa hơi kinh, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Thái giám kia nói:
- Hoàng thượng có khẩu dụ, hôm nay buổi chiều thừa lúc tuyết rơi săn bắn, tất cả hoàng tử nhanh chóng đến khu vực săn bắn ở Nam Sơn, ta muốn kiểm tra võ công của các ngươi.
Thái giám tuyên đọc chính là khẩu dụ của Thiên Phù Đại Đế.
- Nhi thần tuân lệnh.
Cổ Trần Sa đứng dậy nói:
- Ta đi chuẩn bị một chút, Tiểu Nghĩa Tử, lấy tiền thưởng cho công công mua rượu.
- Vâng.
Tiểu Nghĩa Tử lấy ra một tờ tiền giấy đưa qua.
Thái giám kia vốn muốn chối từ, nhưng phát hiện đó là tờ trăm nguyên tệ, vừa mừng vừa sợ, lập tức nhét vào tay áo.
Trăm nguyên tệ có thể mua vài còn trâu rồi, chẳng khác gì một năm bổng lộc của đám thái giám, hắn tự nhiên vui mừng hớn hở.