Long Phù

Chương 122: Chương 122: Nô bộc Thất biến (2)




- Ta biết các ngươi muốn hỏi cái gì, nhưng lúc này không phải thời điểm nói chuyện, chuẩn bị chiến đấu, tiến về Đào Huyện!

Cổ Trần Sa phát ra mệnh lệnh:

- Đào Huyện phát sinh nổ tung cực lớn, Thần Miếu Man tộc sụp đổ, cao thủ tử thương hầu như không còn, chúng ta lập tức xuất kích, nhất định có thể thu phục Đào Huyện, lập xuống chiến công hiển hách, thành tựu sự nghiệp to lớn.

- Vâng!

Nhân tâm sục sôi, mỗi người đều mài đao soàn soạt, làm ra chuẩn bị đầy đủ.

- Xuất phát!

Mệnh lệnh truyền xuống, quân lệnh như núi, tất cả mọi người thừa lúc đêm tối lao về phía Đào Huyện.

Hiến đô.

Sắc trời sáng rõ.

Mặt trời lên cao, là một ngày thời tiết tốt.

Lâu Bái Nguyệt hô hấp thổ nạp, mở hai mắt ra, khí lưu màu xanh chui vào trong cơ thể, lưu chuyển quanh người, cả phòng như có gió xuân.

- Quận chúa, tu vi của ngài càng ngày càng mạnh rồi.

Đám người Diệu Hương ở bên cạnh hầu hạ:

- Vì sao những phương pháp tu hành này ta chưa bao giờ thấy qua?

- Phương pháp này là sau khi ta bước vào Đạo cảnh, hoàng thượng thân truyền, gọi là Đại Thôn Thần Pháp, không phải thôn phệ linh khí ở xung quanh, mà là lấy tần suất minh tưởng cực cao, tạo thành chìa khoá, mở ra thứ nguyên cao hơn, sàng lọc linh khí cao hơn tiên khí.

Lâu Bái Nguyệt cũng không nói tiếp, mà đứng người lên.

- Thứ nguyên là cái gì? Ta khổ đọc điển tịch, lại không phát hiện cái từ này.

Diệu Hương hỏi.

- Đây không phải ngươi bây giờ có khả năng lý giải, chờ các ngươi bước vào Đạo cảnh rồi hãy nói.

Lâu Bái Nguyệt dạy những thị nữ này rất dụng tâm.

- Tu vi của các ngươi kỳ thật đều không sai biệt lắm, từ nhỏ ở Lâu gia khổ học, chém giết cũng không ít, làm vô số nhiệm vụ, tiêu diệt qua đạo phỉ, nhưng kinh nghiệm chiến trường chính thức, đẫm máu chiến đấu hăng hái lại chưa đủ, mà sinh tử thể ngộ khi tấn chức Đạo cảnh, nhất định phải từ phương diện này ra tay, ta xem Man tộc điều động binh mã đã không sai biệt lắm, là thời điểm xuất phát càn quét rồi.

- Quận chúa, Thần Miếu ở Đào Huyện nổ tung, Man binh hỗn độn, Thập Cửu hoàng tử mang binh xuất kích.

Đột nhiên Tư Hương tiến đến, trên tay cầm tình báo mới nhất:

- Đây là Phi Ưng vừa mới truyền tới.

- Vì cái gì nổ tung, đã điều tra ra chưa?

Lâu Bái Nguyệt nhíu mày.

- Chẳng lẽ vết rách không gian của Man tộc phát sinh chấn động? Dẫn đến thất bại trong gang tấc?

- Không biết, sự tình mới phát sinh, từ giờ Tý nửa đêm đến bây giờ, còn chưa tới mười giờ.

Tư Hương vội vàng nói:

- Đây là Thạch Trung Thiết dưới trướng Cự Thạch Hầu truyền tin cho Bá Nam Tuần Phủ, người của chúng ta ở Bá Nam Tuần Phủ nhận được tin tức, thả Phi Ưng truyền tin, lúc này mới đạt được tin tức, trước mắt còn không biết tình huống ở Đào Huyện như thế nào?

- Lập tức mang binh xuất chinh, tiến về Đào Huyện của Bá Nam Tỉnh.

Lâu Bái Nguyệt đứng dậy.

Nổ lớn là sự tình làm nàng bất ngờ.

- Tam hoàng tử cũng mang binh xuất phát.

Đúng lúc này, Mai Hương vội vàng tiến đến, bẩm báo tình huống.

- Lão Tam vốn ôm cây đợi thỏ, chờ Cổ Trần Sa làm ra động tĩnh, để cho hắn đánh rắn động cỏ, thuận tiện xem Man tộc còn có cao thủ gì, nhưng không ngờ lại có động tĩnh lớn như vậy, nếu Man tộc thực bởi vì nổ tung mà tổn thất nghiêm trọng, công lao kia lại là do Cổ Trần Sa làm, tương lai triều đình luận công ban thưởng, mặt mũi của hắn sẽ mất hết, lần này hoàng thượng định quốc sách là diệt Man, quan sát công lao của các hoàng tử, sau đó trọng điểm bồi dưỡng.

Trong lúc Lâu Bái Nguyệt nói chuyện đã đi ra ngoài.



Thanh âm chém giết truyền ra hơn mười dặm.

Đào Huyện đã hoàn toàn biến thành chiến trường.

Cổ Trần Sa mang theo binh mã dưới trướng, tăng thêm quân đội của Thạch Trung Thiết, hội tụ thành nước lũ, thừa loạn sát nhập vào nơi trú quân của Man tộc, cũng không thu tù binh, chỉ là thuần túy chém giết, giống như đinh sắt đâm vào trái tim, lập tức đánh cho đại quân Man tộc trở tay không kịp.

Ngày đó Cổ Trần Sa một người ở trên đường chặn mấy nghìn kỵ binh Man tộc, tuy bị nhốt, nhưng cũng giết chết hai trăm ba trăm, hiện tại có quân đội trợ giúp, tốc độ giết chóc còn nhanh hơn ngày đó mấy chục lần.

Càng thêm kinh khủng là, dưới trướng hắn đều mặc Giác Giao Khải, có thể nói đao thương bất nhập, lực lớn như man ngưu, mũi tên, đao thương đâm vào trên người đều bất động.

Cái này cũng có thể thấy được Giác Giao Khải mạnh mẽ, coi như dân chúng bình thường chưa qua huấn luyện mặc vào, cũng có thể giết chết mười chiến sĩ tinh nhuệ.

Nếu có thể sản xuất số lượng lớn, quân đội của Đại Vĩnh diệt Man thật đúng là không phải nói suông.

Phốc xuy phốc xuy!

Cổ Trần Sa không có mặc Ly Long Khải, ở trên chiến trường, hắn tự nhiên phải tôi luyện võ đạo, nhưng tốc độ giết chóc của hắn là nhanh nhất, Hàng Ma Chi Nhận đi tới, giống như cắt rau hẹ, binh sĩ, Võ Sĩ, Đại Sư của Man tộc, thậm chí Tông Sư cũng nhao nhao ngã xuống, bất luận công kích gì đều bị bắn ngược trở về, chiêu thức tinh diệu, xảo đoạt thiên công.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong không gian tế đàn không biết trôi nổi bao nhiêu huyết đoàn.

Vốn có năm trăm giọt Thiên Lộ, hiện tại chỉ còn chưa tới trăm giọt, hắn phải giết binh sĩ và Tướng Quân Man tộc hiến tế bổ sung, hiện tại hắn biết Thiên Lộ là càng nhiều càng tốt, chẳng những có thể để mình tăng lên, cường hóa huyết nhục, còn có thể khiến cho binh khí bảo bối, thậm chí cỏ cây có được linh tính, liên tục tiến hóa.

Nghe đồn cho dù là cỏ dại bình thường nhiễm Thiên Lộ, cũng sẽ có được linh tính, có thể thành tinh.

Thiên Lộ kỳ diệu, Cổ Trần Sa còn chưa nghiên cứu thấu triệt.

Sát!

Lưu Vũ, Cổ Lượng... cũng giết chóc rèn luyện vũ kỹ, bọn hắn ở trong loạn quân, không đi giết những binh sĩ Man tộc bình thường, mà tìm Tông Sư, Tướng Quân tôi luyện mình.

Ở không lâu trước, năm người bọn hắn liên thủ cũng không đối phó được Tông Sư, nhưng hiện tại năm người đều có thể một mình đối phó, bọn hắn cũng không mặc áo giáp, chỉ dùng thân thể huyết nhục đối chiến, tuy trên người có không ít vết thương, lại cười nói tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.