Nghe tới Tế Thiên Phù Chiếu, Cổ Trần Sa bất động thanh sắc.
Hắn đã tu luyện tới Đạo cảnh tam biến Đồng Bì Thiết Cốt, Thiên Tử Phong Thần Thuật càng thêm tinh diệu khó lường, Nhật Nguyệt Biến cũng có rất nhiều biến hóa, khiến cho hắn che giấu càng sâu, người bình thường rất khó nhìn rõ ràng.
Cái này còn chưa tính, Vương Long Khải cũng có tác dụng ẩn nấp khí tức, che giấu khí huyết, cho nên rất khó nhìn ra hắn đến cùng tu luyện công pháp gì.
Khoan hãy nói, Thiên Tử Phong Thần Thuật xuất hiện từ thời thái cổ, đã mấy vạn năm chưa từng xuất hiện, coi như thi triển ra, chỉ sợ cũng chỉ có Thần mới nhận thức.
- Là hoàng tử nào đang lén tế thiên?
Thạch Trung Thiện nhịn không được hỏi.
- Đây là bí mật, nhưng nói cho các ngươi biết cũng không sao, chính là Thất hoàng tử.
Lạc Vũ:
- Pháp gia đang tích cực bố cục, không thể coi thường.
- Thất ca của ta tu vi cao thâm, nhưng toàn bộ đều dựa vào tài nguyên, tư chất bản thân ngay cả thiên tài cũng không tính, chỉ thượng đẳng mà thôi.
Cổ Trần Sa cười cười:
- Coi như hắn dùng các loại mưu kế, chỉ sợ cũng chỉ làm mai mối cho Pháp Vô Tiên.
- Pháp Vô Tiên này rất lợi hại.
Lạc Vũ thở dài:
- Nếu như về sau Vương gia gặp được hắn, ngàn vạn lần phải cẩn thận, tư chất của hắn cho dù là ở Thất Thập Nhị Huyền Môn đều tìm không ra, đã từng có mấy tông môn Tiên đạo và Ma đạo muốn bắt hắn thu làm đệ tử, đều bị hắn giết chết.
- Ta đối với người này đã như sấm bên tai, nhưng chưa từng bái kiến, lần này phụ hoàng mở yến hội hắn cũng không tới, ngược lại thấy được Phạm Như Nhất.
Cổ Trần Sa nhớ lại:
- Phạm Như Nhất kia tu vi thâm hậu, căn bản nhìn không thấu, sâu không lường được. Lôi Thiên Huy cũng rất mạnh, nếu ta giao thủ chính diện, sẽ không có bất kỳ phần thắng.
- Đệ tử kiệt xuất của Thánh Nhân thế gia, sao có thể là thế hệ bình thường.
Lạc Vũ nói:
- Nơi này rất tốt, đã không kém trong sơn môn bao nhiêu, ta ở chỗ này tu hành có thể lĩnh ngộ được rất nhiều đồ vật, hoàng thượng cho ta mở học đường, tuyển nhận đệ tử, ta sẽ xây dựng ở phụ cận.
- Ta sẽ phái người đi khởi công xây dựng.
Cổ Trần Sa nói.
- Không cần, tự ta tu kiến là được.
Lạc Vũ nở nụ cười:
- Thiên Công Viện có thể tu kiến bố cục như thế, Thiên Vũ Huyền Môn ta cũng làm được, chỉ có điều đến lúc đó ta muốn mượn địa mạch của ngươi.
- Cái kia không có vấn đề.
Cổ Trần Sa mừng rỡ:
- Nếu Thiên Vũ Huyền Môn kiến thiết phân viện ở phụ cận, ta sẽ bớt lo.
Thiên Vũ Huyền Môn kiến thiết ở trong thái ấp của hắn, kéo động thương nhân không nói, còn có thể tạo thành xu thế công thủ liên hoàn, dù là Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu cũng phải nghĩ trước àm làm sau.
Mấy người đang trao đổi, đột nhiên Tuyết Hương đi lên bẩm báo:
- Vương gia, có người Pháp gia cầu kiến Lạc Vũ Tiên Tử.
- Người Pháp gia?
Cổ Trần Sa nhíu mày:
- Lạc Vũ Tiên Tử mới đến chỗ của ta, người Pháp gia đã biết?
- Người Pháp gia thật là âm hồn bất tán.
Lạc Vũ cũng nhíu mày:
- Mới đầu ta tới gặp hoàng thượng, ngoại trừ Hằng gia, chính là Pháp gia tìm ta, hy vọng ta mở phân viện ở trong thái ấp của Thất hoàng tử, đồng thời hợp tác với Thiên Vũ Huyền Môn. Ta uyển chuyển cự tuyệt, nhưng người Pháp gia lại bức bách lên, hy vọng Vương gia có thể ngăn cản một chút.
- Không sao.
Cổ Trần Sa nói:
- Ta liền đi xem một chút, Tiên Tử không cần xuất hiện.
- Vậy thì đa tạ Vương gia.
Lạc Vũ cảm kích.
- Thế huynh, ngươi ở chỗ này cùng Tiên Tử, ta đi xem người Pháp gia một chút.
Cổ Trần Sa nói.
Trong lúc nói chuyện, hắn mang theo Nghĩa Minh đi xuống dưới lầu, tiến về đại sảnh tiếp khách, chỉ thấy Tư Hương, Tuyết Hương đang chiêu đãi một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi kia thần thái trong trẻo nhưng lạnh lùng, không thể thân cận, từ xa nhìn lại rất bình thường, nhưng đến gần nhìn lại cảm thấy có trí tuệ vượt qua phàm nhân.
- Chủ nhân, hắn chính là Pháp Vô Tiên.
Đột nhiên thân thể của Nghĩa Minh khẩn trương lên.
- Lại là Pháp Vô Tiên.
Cổ Trần Sa cũng giật mình, đại danh của người này như sấm bên tai, bên ngoài nghe đồn hắn là Thánh Nhân trời sinh, không nghĩ tới hắn là một người dung mạo bình thường.
Hắn vừa chắp tay, muốn nói chuyện.
Pháp Vô Tiên mở miệng:
- Cổ Trần Sa, ngươi không cần nói cái gì, vừa rồi Lạc Vũ cùng ngươi nói chuyện. Bảo nàng xuất hiện đi, ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện với ta.
Lời này rất không khách khí, quả thực chính là khiêu khích.
Cổ Trần Sa giận dữ.
- Lớn mật, ngươi lại dám nói chuyện với Vương gia như vậy.
Nghĩa Minh không thể nhẫn nhịn, mãnh liệt bước về phía trước một bước.
- Vật gì?
Pháp Vô Tiên nhìn cũng không nhìn Nghĩa Minh, đột nhiên vung tay áo lên:
- Lúc trước tha cho ngươi một mạng, bây giờ còn dám nói như vậy với ta.
Cái vung tay này, vô ảnh vô hình, nhưng tựa hồ có lực lượng xuyên qua không gian, bỏ qua bất luận khoảng cách gì, đến trước người Nghĩa Minh.
Phanh!
Nghĩa Minh liên tục thi triển tiên thiên cương khí, nhưng không ngăn cản nổi một kích này.
Tất cả tiên thiên cương khí bị đánh tan, người bị đánh bay ngược ra vài chục trượng, đụng vào trên vách tường, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Dùng tu vi Đạo cảnh cửu biến Lưu Ly Ngọc Thân, lại bị Pháp Vô Tiên hời hợt trọng thương.
Rặc rặc rặc rặc!
Vương Long Khải, Hàng Ma Chi Nhận xuất hiện, lập tức đến bên người Nghĩa Minh:
- Nghĩa Minh, ngươi không sao chứ.
- Chủ nhân, người này không thể chống lại, dù tụ tập tất cả cao thủ, cũng không phải đối thủ của hắn, nhanh chóng báo cáo triều đình.
Nghĩa Minh miễn cưỡng đứng lên, Lưu Ly Ngọc Thân rạn nứt.