- Trần huynh tu vi không cạn, sau khi gia nhập Thi Xã chúng ta, tất có thể trở thành nòng cốt.
Đây là nguyên nhân hắn đến gần Cổ Trần Sa tại quán trà.
Cổ Trần Sa ăn mặc quần áo sĩ tử, tu vi là Võ Học Đại Sư, hắn liếc mắt là nhìn ra, tự nhiên muốn kết giao, nhét vào trong thế lực bản thân.
Võ Học Đại Sư cũng không phải bình thường, có thể làm tướng quân triều đình trấn thủ một phương, nhất là sĩ tử, sau này tất có thể mưu được nhất quan bán chức.
Tăng thêm Cổ Trần Sa tuổi còn rất trẻ, bộ dạng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, qua ba năm năm, tất thành châu báu.
Phong Võ Chu sinh ra trong đại thế gia, ánh mắt rất cao.
- Thiếu gia, Tam đương gia Hổ Báo Minh Đinh Tam Phá cầu kiến.
Lúc này, có một tỳ nữ tiến vào, đưa lên thiếp mời cho Phong Võ Chu.
- A? Mau mau cho mời.
Phong Võ Chu vội vàng đứng thẳng lên, vờn nhìn chung quanh:
- Chư vị, Hổ Báo Minh vốn là bang hội giang hồ, tuyệt đối không vào pháp nhãn sĩ tử chúng ta, nhưng bây giờ không phải chuyện đùa, các vị không được lộ ra tâm tư khinh thường, tránh người ta không vui.
- Chúng ta biết rõ.
Hiển nhiên, sĩ tử ở đây đều bị lôi kéo, dùng Phong Võ Chu làm trung tâm.
Vào lúc nói chuyện, một loạt tiếng bước chân tiến đến, cầm đầu chính là đại hán, thân thể như thiết tháp, trên người toả ra khí tức Võ Đạo Tông Sư vô cùng ác liệt, hơn nữa tùy thời tùy chỗ cũng có thể đánh vỡ bình cảnh, đột phá Đạo cảnh.
Hắn là Tam đương gia Hổ Báo Minh Đinh Tam Phá.
Hắn lại khúm núm với một người trung niên mặc đạo bào, rất là tôn trọng.
- Bái kiến Tam đương gia.
Phong Võ Chu lúng túng:
- Vốn ngày mai muốn đi Hổ Báo Minh bái kiến, nhưng hôm nay bị thương chưa khỏi hẳn, thật sự hổ thẹn.
- Không sao, ta cũng nghe được tin tức biết rõ các ngươi bị thương, lập tức mời Niếp đạo trưởng đến.
Đinh Tam Phá vội vàng khom người, nói:
- Tuy ta là người thô hào, chư vị chưa chắc để mắt đến bang hội giang hồ chúng ta, nhưng ta cực kỳ ngưỡng mộ người đọc sách, hôm nay cũng đã mang đến một ít lễ vật, hy vọng các vị hãnh diện.
Các sĩ tử ở đây nhìn nhau, cũng thuận mắt đại hán giang hồ trước mặt.
- Đinh đương gia không cần tự coi nhẹ mình, Hổ Báo Minh quyền thế liên thông thuỷ bộ hai đạo, chúng ta còn nhiều địa phương dựa vào nhau, hơn nữa hôm nay Đinh đương gia chiêu hiền đãi sĩ, rất có có phong cách hào hiệp.
Một sĩ tử chắp tay làm lễ.
Rất nhiều sĩ tử cũng biểu hiện khách khí.
- Niếp đạo trưởng, phiền toái người thi triển thủ đoạn, trị liệu thương thế cho những bằng hữu của ta.
Đinh Tam Phá nói với đạo sĩ trung niên bên cạnh.
- Bọn họ chẳng qua chỉ bị thương ngoài da, nhưng tổn thương gân động cốt một trăm ngày, tối thiểu mấy tháng mới có thể khôi phục, nỗi khổ da thịt tránh không khỏi. Nếu như bần đạo làm việc vì thế tử, thế tử thương cảm người đọc sách, ta cũng giải trừ thống khổ vì chư vị.
Trong lúc nói chuyện, Niếp đạo trưởng xuất ra hồ lô màu xanh, lắc lư, bên trong hồ lô xuất hiện khí lưu màu trắng sữa giống như linh xà.
Linh xà chui vào trong miệng vết thương của các sĩ tử, những chỗ sưng đỏ, gãy xương, rách da trên người bọn họ cũng khỏi hẳn, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
- Cái này. . . . Quả thực là thủ đoạn thần tiên.
Rất nhiều sĩ tử lúc này chấn kinh, đều nhìn sang Niếp đạo trưởng, biết rõ đạo sĩ này thần thông quảng đại, đắc tội không được.
Cổ Trần Sa thờ ơ lạnh nhạt, đã nhìn ra tu vi đạo sĩ kia là Đạo cảnh Tam Muội Chân Hỏa, chỉ kém một chút là có thể tu thành Lưu Ly Ngọc Thân, nhưng tu vi bị kẹt ở đây, khó có thể tiến thêm.
- Trên thương thế của các ngươi có Yêu khí, nếu như bần đạo đoán không sai, các ngươi gặp phải là nữ tử mặc quần áo màu trắng và màu xanh, có phải thế không?
Niếp đạo trưởng hỏi thăm.
- Đạo trưởng làm sao biết?
Phong Võ Chu kinh hãi.
- Các ngươi gặp yêu nghiệt, hai nữ này một là Thanh Xà, một là Bạch Xà. Hai yêu nghiệt này cực kỳ lợi hại, rất giỏi về hấp tinh khí, mê hoặc sĩ tử. Các ngươi chẳng qua chỉ bị đánh tổn thương đã là vạn hạnh.
Niếp đạo trưởng nói.
Rất nhiều sĩ tử sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.
- Đạo trưởng. . . . . Chúng ta đây làm sao bây giờ?
Sĩ tử họ Hoàng run rẩy.
- Yên tâm, hai yêu nghiệt này mạnh hơn nữa cũng không dám xằng bậy, bọn chúng có mưu đồ.
Niếp đạo trưởng nói.
- Người đâu.
Lúc này, Đinh Tam Phá kêu lên, mấy đại hán bưng mấy cái chén, phía trên thả chính một ít châu báu:
- Đây là một chút lễ gặp mặt tặng cho chư vị, hy vọng các vị không nên chối từ. Hổ Báo Minh ta muốn lắp đặt thiết bị trong phòng, đều cần tranh chữ thi từ của các sĩ tử, xem như phí nhuận bút.
- Đâu có đâu có.
Những sĩ tử này đều vui vẻ ra mặt.
Cổ Trần Sa cũng nhận được một phần, giá trị khoảng nghìn nguyên, xem như vô cùng phong phú.
- Ngày mai Minh chủ chúng ta trở về, sẽ hảo hảo thương lượng chuyện hợp tác cùng Phong huynh. Ba ngày sau, thế tử sẽ tới đây.
Đinh Tam Phá lôi kéo Phong Võ Chu.
- Nếu có thể nhìn thấy thế tử, đúng là may mắn của Phong gia chúng ta.
Phong Võ Chu vội vàng gật đầu.