Long Phù

Chương 150: Chương 150: Tam Hương canh năm (2)




Cổ Trần Sa có chút không quen, hắn chưa từng có mỹ tỳ như thế, thời điểm ở trong cung, từng có mấy cung nữ tay chân vụng về bị đày tới, sau đó đều chịu không nổi nghèo khó, mưu đường ra mới, đi theo các thái giám hoặc phi tần khác:

- Việc cấp bách là tác chiến với Man tộc, ý chỉ của phụ hoàng nói, phải đợi chiến sự kết thúc mới chiêu an, lần này đại quy mô tác chiến với Man tộc, nhiệm vụ của các hoàng tử chúng ta là cái gì?

- Ta gọi ngươi đến là vì chuyện này.

Lâu Bái Nguyệt phất tay, tam Hương lui ra ngoài, nàng đi tới bên cái bàn lớn trong phòng.

- Ngươi nhìn, đây là bản đồ hoang dã tác chiến lần này của chúng ta, lần này chúng ta phải xâm nhập vạn dặm hoang dã, thậm chí mấy vạn dặm, phá huỷ mấy chục bộ lạc cỡ lớn, giảm bớt nhân khẩu của Man tộc.

Cổ Trần Sa nhìn địa đồ, phía trên đánh dấu bản đồ phương viên mấy vạn dặm ngoài Vạn Lý Trường Thành, nơi nào có nguồn nước, nơi nào có bộ lạc, nơi nào có mãnh thú, nơi nào có rừng rậm núi lớn, nơi nào có kịch độc chướng khí... đều hết sức cặn kẽ, có thể nói thần khí tác chiến.

- Bản đồ này là lão Nhị mới vẽ, giao cho Thiên Công Viện, trải qua xác định, cuối cùng tạo thành.

Lâu Bái Nguyệt chỉ vào khu bộ lạc nhân khẩu dày đặc nhất.

- Nhị ca trở lại rồi?

Cổ Trần Sa giật mình.

Nhị hoàng tử Cổ Huyền Sa không ở triều đình, rất nhiều năm trước đã du lịch các nơi, vẽ bản đồ của Vô Tận Đại Lục, ở trong triều cũng không có thế lực gì, nhưng tu vi không thể coi thường, nếu không có bản lĩnh, làm sao sinh tồn ở những vùng đất hiểm ác?

Muốn du lịch Vô Tận Đại Lục, thấp nhất cũng phải có năng lực phi hành của Đạo cảnh thất biến Ly Địa Đằng Không, nếu không gặp phải hiểm núi ác thủy làm sao đi qua?

- Người không trở lại, nhưng cho Kim Sí Đại Bằng Điểu truyền bản đồ về, lão Nhị nuôi bảy mươi hai con Kim Sí Đại Bằng.

Lâu Bái Nguyệt nói:

- Ta hoài nghi lão Nhị nhiều năm không thấy như vậy, thực lực đã không dưới lão Thất.

Kim Sí Đại Bằng Điểu tốc độ cực nhanh, sau trưởng thành, ngày bay vạn dặm cũng nhẹ nhàng. Nếu có cao thủ dùng đan dược nuôi nấng, mở ra trí tuệ, dạy tu hành, thành tựu yêu quái, vậy thì vô cùng kinh khủng, năng lực phi hành sẽ tăng lên gấp mười lần. Nhưng sau khi những phi điểu này thành yêu, lại chưa chắc nghe lệnh, thường thường phản bội.

Bởi vì chim này tính cách thích tự do tự tại, không thích bị người trói buộc.

Trừ khi thực lực của ngươi mạnh mẽ đến để cho nó cam tâm tình nguyện đi theo ngươi.

Cổ Trần Sa nhìn Trần Linh Vận nuôi Kim Sí Đại Bằng, sợ rằng mấy lão ma đầu cũng không phải đối thủ của nó.

Loại Hồng Hoang dị chủng này, từ nhỏ có thể xé rách hổ báo, lấy mãng giao long làm thức ăn, một khi mở ra trí tuệ, hấp thu linh khí, thực lực hơn xa người, đây là điểm kinh khủng của yêu quái.

Có vài thế gia ngàn năm, lợi hại nhất không phải thái thượng trưởng lão, mà là thần thú trấn gia.

Ở trong cổ thư ghi lại, mẫu tộc Lôi gia của Thập hoàng tử Cổ Chấn Sa, có ẩn núp một con Lôi Long, đã hơn ngàn tuổi. Ngàn năm, cho dù là cao thủ Lưu Ly Ngọc Thân cũng chết già, nhưng một vài Hồng Hoang dị chủng trời sinh thọ nguyên lâu dài, sống trên mấy ngàn năm cũng không thành vấn đề.

- Chuyện Nhị ca sau này lại nói.

Cổ Trần Sa chỉ vào địa đồ:

- Ở ngoài Vạn Lý Trường Thành, bộ lạc Man tộc vô cùng xa, hoàn cảnh hiểm ác, hiện tại triều đình còn chưa có năng lực chế tạo Giác Giao Khải quy mô lớn, hành quân sợ rằng còn chưa tiếp cận Man tộc, trước đã chết một nửa.

- Cho nên mới để cho hoàng tử đi dò đường trước.

Lâu Bái Nguyệt nói:

- Đây là hoàng thượng mưu tính sâu xa, Giác Giao Khải không thể xem thường, là lợi khí đất nước, cho các tướng sĩ sử dụng đại trà, sợ rằng sẽ chảy vào giang hồ, tạo thành bất ổn, mà hoàng tử nắm giữ, dù sao cũng hơn quan viên nắm giữ. Đây là thứ nhất, thứ hai các hoàng tử mang binh xuất chinh, có thể khảo nghiệm năng lực, tôi luyện ý chí võ đạo. Thứ ba, mẫu tộc sau lưng các hoàng tử tất sẽ xuất lực, hơn nữa các thế lực lớn cũng sẽ quy thuận hoàng tử, để cho hoàng tử nắm giữ năng lực càng thêm mạnh mẽ. Ta đoán chừng, lần chiến đấu này xong, hoàng tử có thể tấn thăng thành Đạo cảnh sẽ thêm mấy người.

- Phụ hoàng đang bức ra tiềm lực của các hoàng tử và mẫu tộc sau lưng bọn họ, đồng thời cũng muốn mượn lần này, xem có bao nhiêu thế lực giấu diếm trồi ra mặt nước.

Cổ Trần Sa đứng ở góc độ của Thiên Phù Đại Đế xem xét vấn đề.

- Không sai, Thiên Phù triều đã bình tĩnh mười năm, tựu như cái ao khổng lồ, lâu rồi không biết bên trong sẽ xuất hiện quái vật gì, chỉ có thường cách một đoạn thời gian quấy đục nước, cự quái trong ao không ẩn giấu được, trồi ra mặt nước, sẽ có thể thấy rõ hết thảy.

Ngón tay của Lâu Bái Nguyệt di động trên địa đồ:

- Đây là ý nghĩ của hoàng thượng, chúng ta làm thần tử cũng chỉ có đi theo suy tư của hắn, lần này hành quân kế hoạch rất đơn giản, các hoàng tử phân các nơi mang binh tiến vào, tiêu diệt bộ lạc Man tộc, sau đó trú đóng, có thể chiếm lĩnh bao nhiêu lãnh thổ, chính là đất phong của các hoàng tử.

- Lại như thế.

Cổ Trần Sa nghe xong mừng rỡ:

- Lần này phụ hoàng là động thật, phàm ở quan ngoại đánh xuống thổ địa, chỉ cần chiếm giữ, chính là đất phong của hoàng tử, ngay cả ta cũng động tâm, các huynh đệ khẳng định sẽ iều mạng đánh xuống bộ lạc, xây dựng thành trì, thành lập quốc gia của mình, đến lúc đó ở ngoài Vạn Lý Trường Thành, đã có cứ điểm của Đại Vĩnh Vương Triều chúng ta rồi.

- Dĩ nhiên, đây là hoàng tử ăn thịt trước, chờ căn cơ vững chắc, quý tộc trong triều cũng có thể chiếm đất, làm lãnh địa tư hữu của mình, đến cuối cùng hào phú thế gia, dân chúng bình dân bắt đầu tiến vào, ở dưới lòng người khu động, Man tộc có thể diệt, hoang dã có thể bình.

Lâu Bái Nguyệt nói.

- Dĩ nhiên, đây hết thảy phải do các hoàng tử mở đường trước, không thể để cho bình dân tiến vào, nếu không có bao nhiêu chết bao nhiêu, thành tế phẩm của Tà Thần mà thôi.

- Các triều đại đổi thay, Man tộc xâm lấn, không biết tạo thành bao nhiêu huyết lệ, dân chúng bị ăn, bị giết, thành dê bò tế phẩm.

Cổ Trần Sa hay đọc sách sử, từ thượng cổ tới nay, Man tộc xâm lấn chính là huyết lệ sử. Mỗi lần Man binh đại quy mô đột kích, sẽ có mấy chục vạn dân chúng bị bắt, trên trăm vạn dân chúng bị giết, nơi đến máu chảy thành sông, ngàn dặm tiêu điều:

- Hi vọng lần này có thể hoàn toàn tiêu trừ tai họa ngầm.

- Buồn cười, hiện tại trong triều còn có vài học giả lão nho nói Man tộc cũng là người, cự ở ngoài cửa là được, không thể tạo nhiều sát nghiệt.

Lâu Bái Nguyệt cười lạnh.

Cổ Trần Sa lắc đầu, đối với Man tộc hắn thật không sinh ra lòng thương hại gì, sách sử máu chảy đầm đìa, vạn năm lịch sử nói cho hắn biết, thương hại Man tộc, đều sẽ hại chết mình, hại chết dân chúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.