Long Phù

Chương 213: Chương 213: Tâm tư của Thiên Phù (1)




Miễn Tử Phù không chỉ có lực lượng vô thượng, còn có lực uy hiếp cực lớn, có thể nói là biểu hiện của được sủng ái đến cực hạn.

Nhưng Cổ Trần Sa lật qua lật lại nhìn phù lục này, trong lòng có nghi hoặc rất lớn.

Từ khi hắn ở Nam Sơn săn bắn biểu hiện xuất sắc đến nay, có thể nói thánh ân không ngừng, trước được phong làm Quốc Công, sau lại đề thăng làm Quận Vương, cho quyền hành mời chào Bảo Ngọc Quốc, hiện tại ân sủng đến cực hạn, ban thưởng Miễn Tử Phù.

Có phù này, những hoàng tử muốn công kích mình kia, phải nghĩ lại mà làm sau.

Dù Đại hoàng tử tra rõ ràng mình trộm huyết nhục Tà Thần, chỉ sợ cũng không làm gì được.

- Thái độ của phụ hoàng chuyển biến lớn như thế, đến cùng là vì cái gì?

Trong nội tâm Cổ Trần Sa nhớ lại:

- Từ nhỏ ta nhận hết lạnh nhạt, hắn đều không nghe không hỏi, chẳng lẽ thật vì ma luyện ta? Nghĩ tới nếu không phải ta từ nhỏ có tao ngộ như vậy, giả ngây giả dại, dưỡng thành tính cách kiên nghị thâm trầm, vốn ta không có hảo cảm gì với hắn, nhưng sau khi đi ra, nhìn dân sinh biến hóa, kênh đào trường thành, đã biết hắn thật có đại công đức với thiên hạ, bất luận cừu hận gì cũng tiêu tan.

Từ khi Cổ Trần Sa tu luyện Thiên Tử Phong Thần Thuật, khổ đọc các loại điển tịch, dần dần dưỡng thành chính khí, dùng dân chúng thiên hạ làm trọng. Cái tâm tư này chuyến biến, tầm mắt liền rộng rãi, lòng dạ cũng từ từ cương trực, thiên địa trường tồn, lĩnh ngộ ý cảnh của Nhật Nguyệt Đồng Huy.

Nhật nguyệt treo hư không, chiếu rọi muôn đời, dưỡng dục muôn dân trăm họ.

Tâm vì tư lợi, vô tâm hoài thiên hạ, sẽ không cách nào lĩnh ngộ được đủ loại ảo diệu của Thiên Tử Phong Thần Thuật.

Dùng Đại Long Khải bao vây Miễn Tử Phù lại, cũng không dám để vào không gian tế đàn, bởi vì phù này cất giấu thần lực vô thượng của Thiên Phù Đại Đế, nếu giấu vào Nhật Nguyệt Tế Đàn, chỉ sợ sẽ kích động lẫn nhau, sinh ra biến số không thể dự đoán.

Ai biết Nhật Nguyệt Tế Đàn có áp chế được phù này hay không.

Thiên Phù Đại Đế dùng sức một mình, ngăn chặn Chư Thần chính tà hai đạo không thể động đậy, đây là sự tình Cổ Thiên Tử cũng không thể làm được, hiện tại tu vi của Cổ Trần Sa cao thâm, đọc nhiều sách cổ, đã biết rõ rất nhiều sự tình của Chư Thần.

Dựa theo tu vi hiện tại của Thiên Phù Đại Đế, chỉ sợ rất nhiều Cổ Thiên Tử cũng không so được.

- Lần này Vương gia thật sự là đường làm quan rộng mở.

Ngọc Hàn Lộ cũng có chút vui mừng, nàng quyết định quy thuận Cổ Trần Sa, bây giờ đối phương được ban Miễn Tử Phù, uy thế trong triều càng đậm, quyền nói chuyện rất lớn, sự tình chiêu an lại tăng lên phần thắng.

Vốn nàng không quá coi trọng Cổ Trần Sa, nhưng bây giờ xem ra, lại tựa hồ có hy vọng mang đến an bình tường hòa cho gần ức dân chúng của Bảo Ngọc Quốc.

- Chưa nói tới đường làm quan rộng mở gì, bất quá tình cảnh so với trước khá hơn một chút, phụ hoàng rút cuộc có ý tứ gì, vẫn còn đáng giá suy nghĩ.

Cổ Trần Sa không buồn không vui.

- Đều là vật ngoài thân, bản thân mạnh mẽ mới là căn bản. Đến, ngươi dùng toàn lực, ta xem xem có thể tiếp nhận mấy chiêu.

- Ngươi thật là cuồng nhân luyện võ, nhưng điều này cũng hợp ý ta.

Thân hình của Ngọc Hàn Lộ lắc lư, kéo ra mấy chục tàn ảnh, căn bản phân biệt không được cái nào là thực cái nào là giả, hơn nữa du tẩu không gió, như u linh quỷ thần, đây mới là đòn sát thủ của nàng.

Hai tay Cổ Trần Sa chống mở, khuếch tán ra phía ngoài, như thiên thủ thiên nhãn, phòng ngự bốn phương tám hướng, tiếp nhận tất cả công kích của Ngọc Hàn Lộ.

Nhưng mỗi kích của đối phương đều có khí đoàn cương mãnh đưa vào trong cơ thể mình, chấn lục phủ ngũ tạng thiếu chút nữa lệch vị.

- Ngươi lại tiếp được chiêu này của ta?

Ngọc Hàn Lộ thu chưởng mà đứng, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc.

- Chiêu này ta thúc giục chín thành lực lượng, gọi là Thái Ất Phi Thiên Huyễn Ảnh Sát.

Sắc mặt của Cổ Trần Sa trắng bệch, khí huyết trong cơ thể loạn chấn, rõ ràng nói không ra lời, trước mắt điên cuồng bốc lên kim tinh, qua mười tức vận chuyển Nhật Nguyệt Luyện, lúc này mới khôi phục tạng phủ bị thương.

- Chiêu này thật lợi hại, nếu như vừa rồi ngươi thừa cơ công kích, đã có thể lấy mạng của ta.

Cổ Trần Sa bị đánh đến đầu óc choáng váng, biết rõ lợi hại, mặc dù chiêu này không bằng Nhật Nguyệt Sát, nhưng ý cảnh không khác nhiều, không biết là tuyệt học gì.

- Chiêu này là tuyệt học của Thái Ất Huyền Môn, tổ tiên của Bảo Ngọc Quốc ta chính là đệ tử của Thái Ất Huyền Môn, bất quá thật lâu trước đã cắt đứt liên hệ, thoát ly môn phái, bất quá chiêu này lại thành tổ truyền, đáng tiếc đời đời kiếp kiếp không ai có thể luyện thành, lĩnh ngộ ý cảnh trong đó, cũng chỉ có ta ở lúc ngẫu nhiên, tìm hiểu được biến hóa của chiêu này, có thể thi triển ra. Mặc dù Ngọc hoàng thúc đạt được kỳ ngộ, đã luyện thành tiên thiên cương khí, nhưng hắn cũng không lĩnh ngộ được chiêu này.

Ngọc Hàn Lộ nói:

- Bất quá thực lực của ta không đủ, nếu tu thành tiên thiên cương khí, uy năng của chiêu này sẽ chính thức hiện ra.

- Một trong Thất Thập Nhị Tiên Đạo viễn cổ.

Cổ Trần Sa nói:

- Ta xem qua lịch sử tiên đạo trong Thiên Phù Đại Điển, bài danh thứ nhất chính là Thiên Địa Huyền Môn, dùng thiên địa vi sư, vận chuyển huyền tẫn, từ xưa đến nay đều là quần tiên chi thủ. Nghe đồn lúc hoàng thượng còn trẻ, cũng tiến vào tiên môn này học nghệ, không biết thiệt giả.

- Việc này là thực.

Ngọc Hàn Lộ gật đầu:

- Thiên Phù Đại Đế đã từng là thiên tài kiệt xuất nhất Thiên Địa Huyền Môn, đáng tiếc thiếu chưởng môn của Thiên Địa Huyền Môn ghen ghét kỳ tài, nói hắn và Yêu nữ Khổng Tước thông đồng, đã vào ma đạo, muốn xử tử. Lại bị hắn một người đối cứng Thất Thập Nhị Tiên Môn, toàn bộ sơn môn của Thiên Địa Huyền Môn bị phong ấn ba năm, khiến cho Thất Thập Nhị Tiên Đạo mất hết thể diện, rồi lại không làm gì được, thiếu chưởng môn kia cũng bị hắn giết chết.

- Ngươi ở đâu nghe được loại bí văn này?

Cổ Trần Sa cả kinh:

- Xem ra Bảo Ngọc Quốc các ngươi và tiên đạo liên lụy rất sâu, cũng không phải như ngươi nói, không có bất kỳ liên hệ gì.

- Bảo Ngọc Quốc sản xuất Ngọc Thạch, chính là chỗ tiên đạo thường lui tới, chúng ta đích thật là cùng một ít tông môn vãng lai sâu đậm.

Ngọc Hàn Lộ nói:

- Ở chỗ rất xa trong hải ngoại, có môn phái tên Tiên Thiên Vô Cực Tiên Tông, thường xuyên đến mua sắm Ngọc Thạch. Nhưng tông môn này bị Thiên Phù Đại Đế nhổ tận gốc, đã diệt môn rồi, bất quá ta biết bọn hắn còn lưu lại một trưởng lão, tên Kim Thế Gian quy thuận Thất hoàng tử, ở dưới trướng hắn âm thầm hiệu lực.

- Thật là thần uy cái thế, hỏi thiên hạ người nào có thể địch?

Cổ Trần Sa thở dài:

- Vô Tận Đại Lục, Chư Thần thái cổ, quần tiên đầy trời, còn có người nào chống lại được?

- Tạm thời không có.

Trong mắt của Ngọc Hàn Lộ tràn ngập sùng bái:

- Cho nên ta rất hâm mộ Lâu Bái Nguyệt, có thể đạt được hoàng thượng sủng ái, có cơ hội ta ngược lại muốn yết kiến hoàng thượng, xem bộ dáng người có thể khiến quần tiên cúi đầu, Chư Thần sợ hãi, viết ra bài thơ Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt, Thiên Nhai Cộng Thử Thì này là hạng gì người.

- Ta ngược lại thích bài Cổn Cổn Trường Giang Đông Thệ Thủy hơn.

Cổ Trần Sa nói.

- Bài này thật sự là nói hết thiên thu hưng vong, đều ở trong một bình rượu đục.

- Vậy chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm cộng thuyền quyên thì sao?

Ngọc Hàn Lộ thưởng thức thi từ của Thiên Phù Đại Đế.

- Đều là thơ ca tuyệt thế.

Cổ Trần Sa nói:

- Thi từ đã đến cực hạn, chỉ sợ là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.