- Còn những binh sĩ khác, chỉ sợ là có cao nhân điều giáo.
Nàng nhìn cực kỳ chuẩn.
Cổ Trần Sa là để cho Nghĩa Minh huấn luyện những chiến sĩ này.
Bản thân Nghĩa Minh là sứ giả Thần Miếu, trí tuệ cao thâm, huấn luyện binh sĩ Man tộc rõ ràng minh bạch.
Hắn đến huấn luyện chiến sĩ, tự nhiên lợi hại hơn giáo quan dưới trướng Cự Thạch Hầu.
Mấy đội ngũ yên lặng hành quân, Tam hoàng tử, Thập hoàng tử cũng không có ở trên đường khiêu khích, riêng phần mình ngưng thần tĩnh khí, tốc độ hành tẩu rất nhanh.
Hành quân gấp hai ba ngày, phong cảnh Hiến Châu từ từ hiện ra cảnh sắc Man Hoang, quái núi cao vút, cây cối rừng rậm, dưới chân là thảo nguyên, bò dê hành tẩu, ngựa hoang chạy loạn, dân phong trở nên thô cuồng mà dã man.
Trừ lần đó ra, làm người khác chú ý nhất là rất nhiều chiến bảo hình lăng, cực kỳ to lớn, xung quanh khai khẩn ra đồng ruộng, rất nhiều gia đình đều ở trong chiến bảo.
Đây là lợi khí đối phó Man tộc, trăm nghìn gia đình cộng đồng ở trong chiến bảo to lớn kiên cố, không có chuyện thì ở bên ngoài trồng trọt thả nuôi, có chuyện thì lui về pháo đài chiến đấu, đây là biện pháp đối kháng Man tộc xâm lấn tốt nhất trăm ngàn năm qua.
Tuy sau khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành, bách tính sinh hoạt ở trong trường thành đã không sợ Man tộc xâm lấn, nhưng thói quen đời đời vẫn làm cho bọn hắn dưỡng thành sinh hoạt quần cư.
Triều đình cũng không ngăn cản, trái lại đề xướng, bởi vì Vạn Lý Trường Thành là đạo phòng tuyến thứ nhất, đạo phòng tuyến thứ hai vẫn là những chiến bảo này.
Càng đi chỗ sâu, chiến bảo càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, rậm rạp, nhân khẩu cũng đông đúc hơn, thương nghiệp mậu dịch cực kỳ phồn hoa, khắp nơi đều là thương nhân, quân nhân thậm chí còn có nhân vật giang hồ, mạo hiểm giả, người hải ngoại…
- Vương gia, Man Hoang sản vật phong phú, hầu như khắp nơi đều có bảo bối, mạo hiểm giả, nhân vật giang hồ đều từ biên quan đi vào Man Hoang tầm bảo phát tài, triều đình cũng cổ vũ chuyện như vậy, phát triển mạnh thị trường biên quan, năm huynh đệ chúng ta từng ra khỏi quan, săn giết Quỷ Diện Lang, da lông bán mấy nghìn nguyên.
Lưu Vũ làm người cơ linh, lại trung thành, bắt đầu đổi giọng kêu Vương gia:
- Da lông và thịt của dã thú Man Hoang quả thực là cung không đủ cầu, hào môn quý tộc thích nhất chính là thịt dã thú, mùi vị ngon, tạp chất ít, có thể đền bù tinh huyết hao tổn, tráng dương tăng lực.
- Chuyện này ta biết.
Cổ Trần Sa đi trên đường, đánh ra kỳ hiệu, vô luận binh sĩ, thương nhân hay cao thủ giang hồ đều nhao nhao thoái lui.
- Thịt tốt nhất Man Hoang hẳn là Đại Lực Man Ngưu, ta nhớ lúc trước, trong hoàng cung cũng có cung ứng. Cường Huyết Hoàn chính là máu thịt của Đại Lực Man Ngưu cộng thêm rất nhiều thảo dược nấu thành.
Đại Lực Man Ngưu là đặc sản của Man Hoang, tính tình hung hãn, thành quần kết đội, có thời điểm thậm chí ăn dã thú khác, còn có người. Ngưu này trời sinh bôn tẩu không bàn mà hợp võ đạo, căn bản không thể thuần phục, rất dễ xao động, ngay cả khi ngủ cũng vừa đi vừa ngủ. Chính bởi vì như vậy, thịt trâu này rất chắc, hơn nữa tuổi càng già, thịt càng có lực lượng, trên bàn cơm của các hào môn có này thịt, mới có thể xưng là quý tộc.
Bởi vì Đại Lực Man Ngưu thành quần kết đội, lực lượng mạnh mẽ, hiếu chiến dũng mãnh, cho dù là Đại Sư cũng không thể bắt, chỉ có Tông Sư, mới có thể thừa cơ bắt một con.
Thịt trâu này đến bây giờ còn là thức ăn chủ yếu của rất nhiều hào môn, thậm chí thế gia ngàn năm.
- Ngươi quen thuộc thị trường biên quan, có biết giá cả của Cường Huyết Hoàn như thế nào không.
Cổ Trần Sa hỏi, hắn muốn mua chút Cường Huyết Hoàn chứa đựng, từ trong Thần Miếu lấy trộm mấy rương Cường Huyết Hoàn, nhưng hơn hai trăm người dùng cũng tiêu hao không được bao lâu.
Người thời gian dài dùng Cường Huyết Hoàn, đột nhiên cung ứng gián đoạn, ăn thức ăn cấp thấp khác, trong cơ thể vẫn sẽ hội tụ tạp chất, trừ khi tu thành Đạo cảnh, dẫn linh khí vào, mỗi ngày cọ rửa máu thịt gân cốt, mới có thể bảo trì thân thể sạch sẽ.
- Hiện tại Cường Huyết Hoàn rất khó mua được, Man tộc quản chế cực nghiêm, rất khó lưu truyền ra, trên thị trường cung không đủ cầu, đã bị xào đến mấy nghìn nguyên một viên, hiện tại rất nhiều hào môn quý tộc cũng mua không nổi.
Lưu Vũ nói:
- Mấu chốt là có một số đại thế gia tàng trữ.
- Mấy nghìn nguyên một viên?
Cổ Trần Sa tính toán, cho dù trăm vạn tệ, cũng chỉ có thể mua mấy nghìn viên, bây giờ hắn là Quận Vương, bổng lộc một năm bất quá hơn vạn, chỉ có thể mua hai ba viên:
- Đúng rồi, sao ta lại nghĩ đi mua Cường Huyết Hoàn nhỉ? Từ trong Thần Miếu Man tộc lấy hơn nghìn rương lớn, vẫn bận không có mở ra, trong đó hẳn có rất nhiều hàng hóa.
Hiện tại hắn mới nhớ tới sự tình này.
Lần đầu tiên hắn đột nhập Thần Miếu, lấy trộm Cường Huyết Hoàn không có bao nhiêu. Lần thứ hai chiếm lĩnh Đào Huyện, vơ vét bảo khố sạch sẽ, để cho Tam hoàng tử Cổ Phạm Sa vồ hụt, mấy ngày nay một là bận rộn, hai là sợ lộ, nên không vào xem, bây giờ suy nghĩ một chút, nên tìm cơ hội nhìn xem bên trong có vật hữu dụng gì.
- Phía trước là dịch quán của khâm sai, chúng ta đi qua nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đến Thừa Thiên Quan. Hôm nay các tướng sĩ có thể thả lỏng, đi dạo một vòng, rất nhiều thứ ở kinh thành chưa chắc mua được.
Lâu Bái Nguyệt chỉ phía trước nói.
Phía trước là trạm dịch to lớn, mặt đất dùng đá phiến lát thành.
Còn có thợ thủ công đang kiến tạo, dùng một loại bùn nhão màu xám quấy quấy, sau đó đổ xuống, qua một lát đọng lại thành tảng đá cứng rắn, phô ra con đường bằng phẳng bóng loáng, cứng rắn như sắt.
Cổ Trần Sa biết, đây cũng là Thiên Công Viện mới nghiên cứu ra, tên Thạch Nê. Quả thực chính là thần tài kiến trúc, kiên cố bền chắc, trải qua mưa gió mà bất hủ, xây công sự không có gì bất lợi.
- Cung nghênh Nguyệt Phù quận chúa khâm sai đại nhân, Tam điện hạ, Thập điện hạ, Thập Cửu điện hạ giá lâm.
Lúc này, người chủ sự của dịch quán, còn có Tuần Phủ bản địa, quan viên lớn nhỏ đều ở cửa, đồng thời quỳ xuống, bọn hắn sớm lấy được tin tức, một mực chờ đợi.
- Đứng lên đi.
Lâu Bái Nguyệt phất tay, nàng là khâm sai, địa vị còn trên các hoàng tử:
- Gian phòng an bài xong chưa?
- Sớm đã an bài xong, hạ quan dẫn đường.
Tuần Phủ cúi đầu khom lưng.