- Lão Đại bản tính tà ác, tương lai nếu như xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ tai họa thiên hạ.
Cổ Trần Sa cũng ăn ngay nói thật.
- Hắn xem mạng người như cỏ rác, đâu còn để pháp luật của triều đình vào mắt?
- Có một số việc hắn làm quá phận, cho nên lần này hoàng thượng đã thất sủng hắn, để cho Long Vũ Vân làm Tướng Quân, ở dưới trướng Trấn Hải Hầu, quyền lực trên biển của hắn bị hạn chế rất lớn.
Lâu Bái Nguyệt nói rõ sẽ không giao hảo với Đại hoàng tử:
- Hoàng thượng đã bất mãn với hắn, giờ chỉ nhìn hắn có biết thu liễm hay không, nếu hư mất đại kế của hoàng thượng, hắc hắc...
Lâu Bái Nguyệt cười khinh thường, xem ra nàng là rất xem thường Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử đứng đầu trong các hoàng tử, tu vi mạnh mẽ, thế lực khổng lồ, mẫu tộc xuất từ Thánh Nhân thế gia, cho dù là tông môn tiên đạo cũng không dám coi thường, Lâu Bái Nguyệt lại dám xem nhẹ, trong nội tâm Cổ Trần Sa không khỏi hồ nghi, nàng này có khả năng đã nhận được chỗ dựa nào đó.
Tam Hương vẫn còn ở dưới trướng của mình làm việc, những ngày này sử dụng có chút thuận tay, quản lý sự vụ rõ ràng, câu thông với thái ấp của Lâu Bái Nguyệt, thông thương lui tới, cùng quyền quý đàm luận, đều mạnh hơn đám người Tiểu Nghĩa Tử, chỉ có Long Vũ Vân và Ngọc Hàn Lộ siêu việt Tam Hương. Nhưng bây giờ Long Vũ Vân trở về Long Kiếm Đảo, Ngọc Hàn Lộ thì tới Thương Bộ làm cục trưởng, khắp nơi làm việc vì triều đình, cũng không trông cậy vào được.
Đương nhiên, hai người này ở trong triều âm thầm tạo thế cho Cổ Trần Sa, khiến cho thái ấp lấy được rất nhiều ích lợi.
Mấy tháng này đặc sản ở Man Hoang đã tiêu thụ ra hải ngoại, mà rất nhiều dược liệu, hương liệu, hải sản ở hải ngoại cũng vận chuyển đến Man Hoang. Nếu không Vương Trĩ và Lam Oách không có khả năng chế tạo ra nhiều đan dược như vậy.
Cho dù là cổ thuật cũng cần các loại dược liệu phối hợp, không đơn thuần chỉ dùng côn trùng liền xong.
Nếu Vương Trĩ và Lam Oách không dựa vào Cổ Trần Sa, tự mình tìm kiếm dược liệu, còn phải bị danh môn chính phái đuổi giết, thì không khả năng có thành tựu như hôm nay.
- Chư vị, mời đi theo ta, hoàng thượng ở Càn Cung thiết yến, khoản đãi chư vị.
Đúng lúc này, một thanh âm vang lên.
Ở cửa ra vào lâm viên, xuất hiện một thái giám, thanh âm của hắn không lớn, nhưng mỗi người đều nghe được rõ ràng.
Là Đại tổng quản Cao Linh.
Rất nhiều đệ tử tiên đạo đều mắt cao hơn đầu, xem hồng trần như con sâu cái kiến, nhưng trông thấy người kia, trên mặt đều xuất hiện vẻ khiếp sợ, tựa hồ cực kỳ kiêng kỵ.
- Không thể tưởng được tông chủ Ma Tông Cao Thiên Nguyên, một trong Lục Đạo Ma Tông năm đó, lại thành thái giám trong cung...
Lạc Vũ cũng có chút khiếp sợ.
Liên tiếp có thanh âm truyền đến.
Là những đệ tử tông môn kia kinh ngạc.
Thất Thập Nhị Tiên Đạo, Tam Thập Lục Tà Tông, một chính một tà, lẫn nhau đối lập.
Địa vị và thực lực của Lục Đạo Ma Tông đều tương đương với mười môn phái đầu tiên của Thất Thập Nhị Huyền Môn, tông chủ tu vi thông thiên, tìm hiểu lục đạo diệu pháp, Thiên Ma chính tông, không biết để cho bao nhiêu đệ tử tiên đạo vẫn lạc.
Lần này trong hàng đệ tử tiên đạo đến đây, đều là thế hệ nổi tiếng, kiến thức rộng rãi, mơ hồ nhận ra thân phận chân chính của thái giám Cao Linh.
Tông chủ của Lục Đạo Ma Tông Cao Thiên Nguyên.
- Hắc hắc!
Tựa hồ Cao Linh nghe được những người này nghị luận, quay đầu lại cười cười, âm trầm khủng bố nói không ra lời, toàn bộ hoa viên tựa hồ biến thành Ma Vực:
- Chư vị đều là đệ tử tiên đạo, cao cao tại thượng, không để ý tới pháp luật thế tục, nhưng ta ở chỗ này khuyên mọi người một câu, vào trong triều, phải chú ý quy củ của triều đình, trong thiên hạ đều là vương thổ, lất nữa gặp hoàng thượng, chư vị không nên thất lễ, phải hành đại lễ.
Lời này nói ra, rất nhiều đệ tử tiên đạo tức giận, nhưng không dám phát tác.
Bọn hắn bằng vào trực giác cảm thấy, Ma công của Cao Linh quả thực là che khuất bầu trời, xé rách trời xanh.
- Cao công công cũng là có hảo ý, mọi người không nên để ở trong lòng.
Đúng lúc này, phía trước lại tới một thái giám, mặt mũi hiền lành, là tổng quản Vương công công của triều đình.
- Tông chủ của Thường Bi Ma Tông Vương Bi.
Lại có người nhận ra đối phương.
Đừng nói những đệ tử tiên đạo này, ngay cả Cổ Trần Sa cũng khiếp sợ, hắn không nghĩ tới, hai thái giám thường tới chỗ mình truyền chỉ, thân phận lại hiển hách như vậy.
Tông chủ Tiên đạo cao cao tại thượng, bao quát muôn dân trăm họ.
Tông chủ Ma đạo một tay che trời, thôn phệ non sông, là tổ tông của yêu quỷ.
Hiện tại tu vi của Cổ Trần Sa thâm hậu hơn rất nhiều, khổ đọc điển tịch, lịch duyệt dần dần tăng cao, biết tông chủ của Tam Thập Lục Tà Tông mạnh mẽ đến cỡ nào.
Hắc Sát Biên Bức, Âm Dương Tú Sĩ, Bách Độc Đạo Nhân, Huyết Hồn Giáo Chủ… bất quá chỉ là tôm nhỏ mà thôi, ở trong Ma đạo viễn cổ chính tông, bọn hắn chỉ là đệ tử ngoại môn.
Đương nhiên, những tiểu ma đầu này ở dân gian làm ầm ĩ, Thiên Phù Đại Đế không quản, là vì rèn luyện năng lực của thuộc hạ, hắn thân là Đại Đế, không có khả năng đi quản những việc nhỏ kia.
Cũng tỷ như trong thái ấp của Cổ Trần Sa, có mấy tiểu nô lệ Man tộc tạo phản, hắn cũng không có khả năng tự mình đi trấn áp, mà là sự tình của cấp dưới, thậm chí còn không cần đám người Lưu Vũ ra tay.
Cần Thiên Phù Đại Đế tự mình xuất động, tự nhiên là cấp bậc giống như Tà Thần, Thần Linh cao cao tại thượng chính thức.
Đồng dạng, cần tông chủ của Tam Thập Lục Tà Tông tự mình xuất động, chính là những đệ tử tiên đạo bướng bỉnh cao ngạo kia.
Cổ Trần Sa cũng không dám coi thường những đệ tử ở đây, chỉ là Lạc Vũ thực lực đã mạnh hơn Nghĩa Minh rất nhiều, Lôi Thiên Huy cũng mạnh mẽ hơn Nghĩa Minh, về phần thiếu niên bên người lão Tam Cổ Phạm Sa, hắn biết chắc là người xuất sắc nhất của Phạm gia.
Nhóm đệ tử tiên đạo kia mỗi không phải đèn cạn dầu, cho dù là một cái, cũng có thể làm thiên hạ huyên náo lật trời. Chớ nói chi là thế lực sau lưng bọn hắn.
Giờ khắc này, hai thái giám xuất hiện, tựa hồ Cổ Trần Sa nhìn thấy hình ảnh Thiên Phù Đại Đế nói cho Đông Hoang Quần Tiên:
- Các ngươi cũng phải quỳ.
Đây là triều đình và Quần Tiên đánh cờ, Cổ Trần Sa cảm giác mình ở trong đó ngay cả quân cờ cũng không tính, thực lực quá yếu, khổ tâm tổ chức một năm, kỳ ngộ liên tục, nhưng ở trong mắt tông môn tiên đạo, bất quá chỉ là tiểu hài tử chơi bùn.