Cổ Trần Sa biết mình quật khởi quá nhanh, có rất nhiều người bất mãn. Hắn mượn cơ hội này thể hiện ra thực lực của mình, để cho đối phương nội tâm kiêng kỵ, mặc dù bại lộ thực lực, cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt.
Trọng yếu hơn là sáng tạo Chuyết Quyền phải tỷ thí với cao thủ, mới biết quyền này có uy lực như thế nào, cần cải tiến ra sao...
Cùng Cổ Chấn Sa giao thủ hai quyền, hắn cũng cảm giác được Nộ Quyền của đối phương huyền diệu.
Sau đó giao thủ với Lôi Thiên Huy, hắn lấy được ích lợi rất nhiều, đối phương dùng Lôi Kiếp ngăn cản Chuyết Quyền, phản ứng cực nhanh, thủ pháp tinh diệu, đều đáng giá hắn học tập.
Hơn nữa khi va chạm, sợi tiên khí hắn hấp thu ở trong đan điền kia rục rịch, kết hợp với linh khí, bắt đầu chậm rãi dung nhập huyết mạch, du tẩu toàn thân.
Hắn cảm giác mình sắp đột phá.
Chiến đấu với Nghĩa Minh sẽ không có loại cảm giác này, bởi vì hắn biết rõ Nghĩa Minh sẽ nhường. Chiến đấu sẽ không có cảm giác kinh tâm động phách.
- Tu vi của lão Thập Cửu lại tiến triển mạnh mẽ như thế.
Ở phía xa, Tam hoàng tử Cổ Phạm Sa mắt thấy toàn bộ quá trình, âm thầm kinh hãi:
- Những ngày này tu vi của ta tăng mạnh, đã bước chân vào Đạo cảnh lục biến, luyện thành tiên thiên cương khí, còn không phải đối thủ của Lôi Thiên Huy, người này là kỳ tài cái thế, có lẽ chỉ có Phạm Như Nhất ở bên người ta mới áp chế được hắn.
Bên người Cổ Phạm Sa cũng có thiếu niên, chỉ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng ánh mắt lạnh nhạt khô khốc, trong nội tâm vô sinh vô diệt.
Cổ Phạm Sa thân là Thân Vương, nhưng rất khách khí với thiếu niên này, trong ngôn hành cử chỉ đều có hương vị lôi kéo.
- Như Nhất, ngươi thấy lão Thập Cửu võ công như thế nào? Vừa rồi quyền kia nhìn rất lợi hại.
Cổ Phạm Sa hỏi.
- Bất quá cũng chỉ như vậy.
Phạm Như Nhất không có biểu lộ gì:
- Hơi chút ngộ đạo mà thôi, ngược lại áo giáp và kiếm trên người hắn không tệ, nhưng dù mặc khải cầm kiếm, ta giết hắn cũng không cần một chiêu, Lôi Thiên Huy thật phế vật, lại nhìn không ra khải và kiếm kia là chính bản thân hắn luyện chế. Thiệt thòi hắn còn là nhân vật nổi danh giống ta, thật mất mặt.
- Lần này Pháp Vô Tiên không tới.
Cổ Phạm Sa nói:
- Lão Thất muốn gọi hắn tới giúp đỡ, nhưng bị hắn cự tuyệt.
- Pháp Vô Tiên đích thật là kình địch, người này mắt cao tận mây xanh, lại muốn sánh vai với Thiên Phù Đại Đế.
Phạm Như Nhất nghe được cái tên này, trong mắt xuất hiện ý tranh hùng.
- Hắn rất chăm chỉ tu luyện, thiên hạ anh hùng đều không bị để vào mắt, tuy là người Pháp gia, nhưng sao có thể để Thất hoàng tử vào mắt?
- Muốn sánh vai với phụ hoàng? Buồn cười.
Cổ Phạm Sa hừ lạnh:
- Bất quá ta nghe đồn, nói hắn là Thánh Nhân trời sinh, thành tựu không thể hạn lượng, đến cùng là thật hay giả.
- Đến lúc đó ta sẽ triệt để đánh bại hắn, đánh tan quầng sáng Thánh Nhân trời sinh của hắn.
Ánh mắt của Phạm Như Nhất lấp lóe tinh huy:
- Trong hàng đệ tử tiên đạo lần này, hầu như thuần một sắc đều là kỳ tài cái thế, nếu có thể giao thủ hết, cũng là sự tình hả hê lòng người.
- Giao thủ dễ dàng, yến hội chấm dứt, bọn hắn còn phải ở lại chỗ này đại biểu môn phái chờ đợi triều đình dời đô, đến lúc đó có rất nhiều cơ hội giao thủ. Lần này phụ hoàng lệnh Thất Thập Nhị Huyền Môn (*hay Thất Thập Nhị Tiên Đạo, Thất Thập Nhị Tiên Đạo Viên Cổ… đều là một cách gọi, do tác lúc viết thế này, lúc viết thế kia, nên mình để nguyên văn) đều phái đệ tử kiệt xuất đến, là vì để cho đệ tử quý tộc trao đổi tiếp xúc với tông môn tiên đạo, giảm bớt tâm lý kính ngưỡng, đồng thời cũng làm cho tiên đạo dung nhập vào trong phàm tục.
Cổ Phạm Sa sớm biết sách lược của triều đình.
- Những người trong tiên đạo này lâu không vào nhân thế, dần dần sẽ dưỡng thành tâm tính coi thế tục như con sâu cái kiến, tùy ý giết chết.
Phạm Như Nhất nói:
- Kỳ thật những tông môn tiên đạo kia, có chút thế lực còn không bằng Thánh Nhân thế gia chúng ta.
Pháp gia, Phạm gia, Hằng gia… những gia tộc này đều xuất hiện Thánh Nhân, thiên thu vạn thế mà không đổ. Nội tình gia tộc vượt qua rất nhiều tông môn tiên đạo.
Mặc dù Lôi gia chưa ra Thánh Nhân, nhưng tổ tiên là Lôi Thần, cũng không thua Thánh Nhân thế gia.
Lôi Thiên Huy và Thập hoàng tử Cổ Chấn Sa song song thất bại, không còn mặt mũi ở lại nơi đây, vội vàng ly khai, đến một lâm viên khác.
Lúc này Lâu Bái Nguyệt mới nhìn Cổ Trần Sa:
- Thật không nghĩ tới tu vi của ngươi tinh tiến như thế, đợi một thời gian chỉ sợ sẽ hát vang tiến mạnh.
- Quá khen.
Cổ Trần Sa vẫy vẫy tay:
- Tu vi của ta thật không đáng giá nhắc tới, chỉ là bằng vào hai kiện pháp bảo mà thôi.
- Ta nghe nói ngươi nhận được Thất Thánh Luyện Tâm Đan?
Lâu Bái Nguyệt hỏi:
- Có thể chia cho ta mấy viên hay không?
- Nếu Quận Vương còn nhiều Thất Thánh Luyện Tâm Đan, ta có thể dùng vật để đổi.
Lạc Vũ cũng mở miệng:
- Ta nghe nói gần đây bảo khố của Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu bị mất rất nhiều đan dược, còn có chí bảo khổ luyện nhiều năm, trong đó có Thất Thánh Luyện Tâm Đan.
Trong nội tâm Cổ Trần Sa khẩn trương, nhưng sau đó thoải mái, tin tức mình trộm bảo cũng không giấu được bao lâu, trừ khi vĩnh viễn không lấy ra dùng, nếu không chắc chắn sẽ có dấu vết lần theo.
Chỉ sợ Đại hoàng tử cũng điều tra ra sự tình huyết nhục Tà Thần và thân nhân của Long Vũ Vân đều là mình làm.
Rất nhiều thủ đoạn của tiên đạo không phải mình có khả năng tưởng tượng, biết được bí mật cũng không kỳ quái.
- Việc này không quan hệ gì tới ta.
Cổ Trần Sa đương nhiên phải phủi sạch, hiện tại cánh chim của mình còn chưa cứng, nếu Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu giết qua, chỉ sợ sẽ ngăn không nổi, đau khổ kiến thiết thái ấp sẽ hóa thành tro tàn:
- Ta chỉ là bàn được điều kiện với Thái Sư Văn Hồng, hắn trợ giúp ta rất nhiều đồ vật mà thôi, việc này đã bẩm báo cho phụ hoàng.
Hắn đổ tất cả sự tình lên người Thái Sư Văn Hồng, hy vọng có thể hoà hoãn một thời gian.
Tu vi của Thái Sư Văn Hồng cao thâm mạt trắc, xé rách hư không, tu vi thẳng truy Chư Thần, Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu và một vài kẻ mưu đồ làm loạn sẽ không dám tìm hắn, đồng thời chấn nhiếp người dụng tâm kín đáo.