Cổ Trần Sa thầm nghĩ:
- Đưa ra chuyện này, không sợ đắc tội Tiên đạo sao? Bất quá nói trở lại, nếu Thất Thập Nhị Huyền Môn chịu lao dịch mà nói, không biết sẽ xây dựng thiên hạ thành bộ dáng gì nữa, Tiên đạo còn hơn thân sĩ, không lao dịch, không nộp thuế, đuôi to khó vẫy, muốn sửa trị bọn hắn, chuyện này rất khó.
- Nói tiếp.
Thiên Phù Đại Đế gật đầu:
- Ngươi còn có đề nghị gì?
- Trong thiên hạ tất cả đều là vương thổ, toàn bộ thiên hạ đều phải quy thuận triều đình.
Phương Lâm tiếp tục nói:
- Những tông môn tiên đạo kia, khắp nơi đào móc thiên tài địa bảo làm của riêng, chẳng khác gì đang đào móc tài phú của triều đình, nên phải nộp thuế.
Nghe Phương Lâm đề nghị, rất nhiều đại thần trong triều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong nội tâm nghĩ đến chỗ tốt, đều có chút động tâm.
Phải biết Thất Thập Nhị Huyền Môn, tông môn nào cũng tích góp hơn mấy vạn năm, chỉ cần rút ra một sợi tóc, quốc khố có thể mấy chục năm không lo chi tiêu tài chính, nếu Thất Thập Nhị Huyền Môn đều chịu nộp thuế, như vậy chỉ sợ quốc khố dùng hơn nghìn năm cũng dùng không hết.
Chớ nói chi là, tông môn tiên đạo cũng không chỉ Thất Thập Nhị Huyền Môn.
Thất Thập Nhị Huyền Môn mạnh nhất, được Cổ Thiên Tử thừa nhận là huyền môn chính tông. Mặt khác còn có vô số tiên môn nhị tam lưu, nhiều như cá diếc sang sông.
Ví dụ như dùng tu vi hiện tại của Lâu Bái Nguyệt, cũng có thể đi khai tông lập phái, tạo ra môn phái Tiên đạo nhị tam lưu.
Tất cả tông môn tiên đạo đều nộp thuế, chỉ nghĩ thôi cũng không dám tưởng tượng.
Bất quá muốn hoàn thành chuyện này, sẽ không thuận lợi như vậy.
- Hoàng thượng, thần đồng ý với ý kiến của Phương Lâm.
Lúc này Mi Quốc Công Tịch Sầu khải tấu:
- Thần trấn thủ Đông Hoang, giao tiếp với rất nhiều tông môn tiên đạo, vô số tông môn căn bản không thèm nhìn pháp luật, bọn hắn trông thấy chỗ nào có thiên tài địa bảo sẽ đi cướp đoạt, trông thấy ở đâu có nhân tài nổi tiếng, sẽ trực tiếp bắt đi, mấy quặng mỏ lớn ở Đông Hoang, sinh ra bảo thạch, ngũ kim, vốn là cương vực của triều đình, lại bị những môn phái kia quanh năm khai thác, cứ thế mãi, tài nguyên trong thiên hạ chẳng phải đều bị bọn hắn rút sạch?
- Hoàng thượng, việc này không phải chuyện đùa.
Có người đứng ra phản đối.
- A, Tam Giang Bá, ngươi nói xem.
Thiên Phù Đại Đế nói.
Người phản đối kia cũng là trọng thần của triều đình, mặc dù không bằng tam công bát hầu, nhưng uy danh hiển hách.
Cổ Trần Sa nhìn lại, Tam Giang Bá kia là nam tử trung niên, tóc mai hoa râm, mang theo khí tức nho nhã, người này có thể phong làm Bá Tước, nhất định là lập xuống chiến công hiển hách, quyết không phải tầm thường.
Tước vị của triều đình cực kỳ nghiêm ngặt, không có bản lĩnh thật sự là không cách nào lấy được.
Cổ Trần Sa biết gia hỏa này, là người của phe phái Hằng gia, trước kia chỉ là tú tài ở dân gian, nhưng được Hằng gia giúp đỡ, bắt lấy cơ hội Thiên Phù Đại Đế thay triều đổi đại, kiến công lập nghiệp, làm rạng rỡ tổ tông, hắn còn cưới một nữ tử của Hằng gia làm phu nhân.
- Khải tấu hoàng thượng, tuy trước mắt trải qua đại tai, nhưng sự tình cứu tế không khó, triều đình hoàn toàn có thể làm được, không cần vận dụng đến tông môn tiên đạo.
Tam Giang Bá nói:
- Không phải thần không tán thành sự tình Tiên đạo phục lao dịch và nộp thuế, chẳng qua việc này phải bàn bạc kỹ hơn, tối thiểu phải đợi triều đình bình định Man Hoang rồi hãy nói. Nếu triều đình bức bách Tiên đạo quá chặt, chỉ sợ sẽ có tác dụng ngược.
- Thần cũng cho rằng Tam Giang Bá nói có lý.
- Lão thần cũng cho rằng như vậy.
Rất nhiều đại thần gật đầu phụ họa.
- Thập Cửu, Bái Nguyệt.
Thiên Phù Đại Đế nhìn các phe phái biểu đạt ý kiến, bất động thanh sắc, chờ bọn hắn nói xong, lúc này mới nhìn Cổ Trần Sa và Lâu Bái Nguyệt:
- Lần trước lệnh các ngươi liên lạc các Tiên đạo, đã làm như thế nào rồi?
- Nhi thần đã cho Thiên Vũ Huyền Môn, Đa Bảo Huyền Môn mở phân viện ở trong thái ấp, bây giờ xem như có chút thành tựu, bất quá tu vi của nhi thần thấp, lập công không nhiều, mong phụ hoàng trách phạt.
Cổ Trần Sa vội vàng nói.
- Về sự tình Tiên đạo, thần cũng có ý kiến.
Lâu Bái Nguyệt lại như đã tính trước:
- Lần này hắc khí phệ nhật, thiên địa dao động, Yêu Tinh đến thế gian, dựa theo tư liệu lịch sử là đại tai trước đó chưa từng có, nguy cơ không đơn thuần chỉ là triều đình, cũng tai họa đến các môn phái Tiên đạo, ta nghĩ Tiên đạo cũng phải cho ra thành ý, cùng triều đình kề vai sát cánh. Thần cảm thấy triều đình trước phát hịch văn, phái người thông tri Tiên đạo, để bọn hắn điều cao thủ hội hợp với triều đình. Nếu bọn hắn ngay cả loại đại tai này cũng không chịu xuất công xuất lực, vậy thì dã tâm quá rõ ràng, triều đình sẽ không dung túng bỏ qua. Còn có một điều, thời điểm Cổ Thiên Tử tại vị, mỗi cách ba năm, tông môn tiên đạo sẽ tiến cống triều đình, hiện tại hoàng thượng đăng cơ mười lăm năm, nhưng tông môn tiên đạo lại chưa tới yết kiến một lần, đây là tội bất kính. Lúc này triều đình phải đốc thúc tông môn tiên đạo làm ba việc, một là cứu tế, hai nộp thuế, ba diệt man. Hơn nữa phải nhanh chóng, không thể trì hoãn.
- Đây cũng là một cách nhìn.
Thiên Phù Đại Đế cũng không tỏ thái độ:
- Thập Cửu, sự tình chiêu an Bảo Ngọc Quốc, ngươi làm như thế nào rồi?
- Nhi thần đã chuẩn bị thỏa đáng, ít ngày nữa sẽ tiến về Bảo Ngọc Quốc.
Kỳ thật Cổ Trần Sa đã sớm chuẩn bị, tuy mấy tháng này hắn bề bộn tu luyện, nhưng Ngọc Hàn Lộ, Long Vũ Vân đều ra sức xử lý việc này:
- Mặt khác, nhi thần đã liên lạc Hải Bằng Đảo, bọn hắn cũng muốn quy thuận triều đình, đến lúc đó Long Kiếm, Hải Bằng, Bảo Ngọc liên hoàn, có thể từng bước phát triển ra hải ngoại.
- Rất tốt.
Thiên Phù Đại Đế nói:
- Ngươi viết những tấu chương kia ta cũng đã xem, đích thật là mưu trước động sau, gần đây Ngọc Hàn Lộ xử lý sự tình không tệ, triều đình sẽ có ban thưởng. Bất quá ngươi phải nắm chặt thời gian hoàn thành việc này, bởi vì ta còn có chuyện quan trọng hơn cần ngươi đi xử lý.