- Nguyên lai còn có nguồn gốc như thế.
Theo tu vi của Cổ Trần Sa càng cao, thì càng cảm giác những tông môn tiên đạo hư vô mờ mịt kia, trên thực tế liên hệ với thế tục rất sâu, cũng không phải cao cao tại thượng, căn bản không để ý tới thế tục.
Bởi vì bọn họ phải từ trong thế tục thu đồ đệ, cơ hồ tất cả thiên tài đều ra đời ở trong thế tục, như hoa sen nở trong nước bùn, không có nước bùn tanh hôi, là không cách nào thai nghén ra hoa sen thanh tĩnh tự tại.
- Đúng rồi, lấy tu vi của ngươi, nếu như tiến vào tiên đạo, sẽ có địa vị gì?
Hắn hỏi Ngọc Hàn Lộ.
- Hiện tại ta đã là Đạo cảnh ngũ biến Bách Khiếu Tụ Linh, coi như ở trong tiên đạo cũng là nhân tài kiệt xuất, có thể thành đệ tử ngoại môn, nếu như đột phá lục biến, kia chính là đệ tử nội môn. Luyện thành Lưu Ly Ngọc Thân là đệ tử chân truyền, lên nữa chính là lực lượng hạch tâm của môn phái, thành cao tầng chính thức.
Ngọc Hàn Lộ nói:
- Phần lớn môn phái quy củ đều như thế, kỳ thật đệ tử chân truyền của mỗi môn phái cũng không nhiều, đại đa số người dựa vào các loại thiên tài địa bảo tăng lên tới Đạo cảnh bát biến Tam Muội Chân Hỏa, nhưng thời điểm ngưng tụ Lưu Ly Ngọc Thân, chân hỏa nung khô đại não, sẽ khống chế không nổi, tự thiêu mà chết, hoặc trở thành tên điên, ước chừng là một trăm Đạo cảnh bát biến Tam Muội Chân Hỏa, mới có một người luyện thành Lưu Ly Ngọc Thân, thậm chí còn chưa hẳn có.
- Còn nữa, không luyện thành Đạo cảnh cửu biến Lưu Ly Ngọc Thân, tuổi thọ chỉ từ một trăm năm mươi tuổi đến hai trăm tuổi, hơn nữa qua một trăm năm mươi tuổi, người sẽ nhanh chóng già yếu, khí huyết suy bại, trong vòng một đêm sẽ suy yếu rất nhiều.
Long Vũ Vân nói:
- Ta từng thấy một vị lão tổ của Long Kiếm Đảo chúng ta, tu luyện đến Đạo cảnh thất biến, đến ngày một trăm năm mươi tuổi, đột nhiên khí tán công tiêu, giống như lão giả bình thường, cuối cùng chịu không được tự sát.
- Cái này là tạo vật kỳ diệu, người cường đại cũng không thoát được số trời.
Cổ Trần Sa thở dài, đột nhiên nghĩ đến Thiên Phù Đại Đế.
- Đi thôi, chúng ta trở về, Thiên Phù thịnh thế này, thật sự là thịnh thế vinh hoa.
Trông thấy ba người rời đi, đám cao thủ Vĩnh Hằng Thương Hội vốn ở cửa ra vào theo dõi vội vàng tiến vào bẩm báo.
- Thế tử, bọn hắn rời đi. Chúng ta có cần tiếp tục nhìn chằm chằm không.
Một trung niên mặc áo giáp đi đến trước mặt Cổ Đạn Kiếm, quỳ xuống.
- Nhìn chết bọn hắn.
Mặt mũi Cổ Đạn Kiếm tràn đầy dữ tợn.
- Nhất là hai tiện tỳ Long Vũ Vân, Ngọc Hàn Lộ kia, ta bắt được các nàng, nhất định phải làm thành đỉnh lô, thái bổ sạch sẽ, lại bán đến kỹ viện đẳng cấp thấp nhất. Không, ta sẽ đưa các nàng cho nô lệ Man tộc ngày đêm chà đạp, làm cho các nàng muốn sống không được, muốn chết không xong!
Nghe Cổ Đạn Kiếm nói hung ác như vậy, trung niên kia rùng mình một cái, nhưng không dám cãi lời, vội vàng lĩnh mệnh:
- Vậy bây giờ có bắt hay không?
- Hiện tại không cần, không có cơ hội tốt.
Cổ Đạn Kiếm liếm liếm bờ môi, hai mắt lóe lên huyết quang:
- Bất quá cơ hội luôn sẽ đến, Lạc Vũ cô nương ở nơi nào?
- Còn không mau dẫn đường cho thế tử.
Trung niên vội vàng quát lớn người hầu.
Nhìn Cổ Đạn Kiếm ly khai, trung niên vội vàng đi ra ngoài, trên trán đầy mồ hôi lạnh:
- Cái chủ nhân này càng ngày càng ngoan độc rồi, tựa hồ tu luyện Ma công chuyển hóa khí chất, hy vọng đừng tẩu hỏa nhập ma, biến thành ma đầu chính thức mới tốt, bằng không thì chúng ta sẽ gặp nạn.
Trong hành cung.
Thiên Phù Đại Đế vẫn còn phê duyệt tấu chương, tựa hồ vĩnh viễn không biết mệt mỏi.
Mà những đại thần kia cũng đi theo, cả đám tinh thần phấn chấn, thiên hạ đại sự đều được xử lý ở đây.
- Phương Lâm.
Đột nhiên Thiên Phù Đại Đế ngừng tay.
- Có thần.
Phương Lâm đứng dậy:
- Hoàng thượng có gì phân phó.
Vị này được Thái Sư Văn Hồng đánh giá là nhân vật lợi hại, từ hàn môn đi ra, hiện tại đã có phong độ đại thần.
- Nơi này có một bản tấu chương, là Hằng Thân Vương nói dư nghiệt Long gia ở hải cương giết người khắp nơi, Trần Quận Vương lại che chở hung thủ, hy vọng triều đình có thể bắt thủ lĩnh đạo tặc Long Vũ Vân lại thẩm vấn, ngươi cảm thấy thế nào?
Thiên Phù Đại Đế đưa tấu chương cho Phương Lâm.
Phương Lâm nhìn xem kỹ càng:
- Việc này thần có chỗ nghe thấy, Hằng Thân Vương trấn thủ hải cương nhiều năm, thế lực hùng hồn, nhưng thuộc hạ không khỏi ngư long hỗn tạp, có vài thế hệ lòng dạ khó lường góp lời, muốn châm ngòi tình huynh đệ giữa Đại điện hạ và Thập Cửu điện hạ là có, kính xin hoàng thượng minh giám.
- Ngươi có thể nói tới như vậy, thực rất khó được.
Thiên Phù Đại Đế mỉm cười:
- Lời này của ngươi truyền ra ngoài, sẽ đắc tội Hằng Thân Vương, còn đắc tội Hằng gia, nói hắn kết giao hồ bằng cẩu hữu, làm việc bất chính.
- Thần chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.
Sắc mặt của Phương Lâm lại không thay đổi.
- Bọn thần không dám truyền ra ngoài.
Những đại thần khác vội vàng đứng lên.
- Không sao.
Thiên Phù Đại Đế ý bảo mọi người ngồi xuống:
- Hằng Thân Vương tu luyện Ma công ta biết rõ, hắn muốn tăng tu vi, chính tà hợp nhất, đây cũng là con đường tu hành. Nhưng hắn đã dần dần trấn áp không được ma đầu, trí tuệ định lực không đủ để ngự Ma, thì khó tránh khỏi bị Ma chỗ dụ. Thật là người quý ở tự mình biết mình.
Các đại thần im như thóc, Thiên Phù Đại Đế đã bất mãn với trưởng tử.
Ai còn không hiểu thánh ý.
- Phương Lâm, ngươi viết chỉ.
Thiên Phù Đại Đế nói.
- Vâng!
Phương Lâm cầm bút mực, nghe Thiên Phù Đại Đế nói ra ý chỉ.
- Phong Long Vũ Vân làm Long Kiếm Tướng Quân, có thể mang tộc nhân quay về đảo, sửa đảo này thành Long Kiếm Châu, là cương vực của Đại Vĩnh Vương Triều ta ở hải ngoại, lệnh quân đội của Hằng Thân Vương rời khỏi châu này.
Thiên Phù Đại Đế nói xong, Phương Lâm liền múa bút thành văn:
- Châu này quy về Điền Hải Hầu quản lý, Long Vũ Vân là dưới trướng của Điền Hải Hầu.
- Điền Hải Hầu?
Lâu Trùng Tiêu nghe được ý chỉ này, ánh mắt giật giật, hầu này giống như Cự Thạch Hầu, Thiết Huyết Hầu, Hấp Tinh Hầu, Thiên Thu Hầu, Phục Ma Hầu, Tụ Bảo Hầu, Tâm Vũ Hầu, là trụ cột của triều đình, được xưng kình thiên bát trụ. Ý là tám Đại Hầu gia chống đỡ một nửa giang sơn xã tắc.
Cự Thạch Hầu không cần nói, trấn thủ Vạn Lý Trường Thành, công áp thiên cổ.
Công lao của Điền Hải Hầu cũng không thua Cự Thạch Hầu, tại trấn thủ Vô Để Nghiệt Hải.