Cổ Trần Sa đương nhiên muốn hấp dẫn Cốc Hoạ.
Đầu tiên, tuy rằng hắn đạt được vòng tay trữ vật của Cốc Hoạ, Tinh Long Hoàn, nhưng không cách nào mở ra, nhất định phải moi ra bí mật trong đó.
Tiếp theo, hắn lần này chiêu an Bảo Ngọc Quốc, Đại Uy Vương Triều đúc kết vào trong đó, cho dù giết Cốc Hoạ, đối phương cũng sẽ phái cao thủ mạnh hơn tới, sẽ có phiền toái lớn hơn.
Đương nhiên, hắn sẽ không cứ như vậy thả Cốc Hoạ, khẳng định phải thi triển đủ loại thủ đoạn, hàng phục đối phương, làm cho đối phương trở thành con cờ của mình.
Nếu như không được, nhất định phải giết.
Tu vi Cốc Hoạ hơn xa mình, chờ thêm một thời gian tương lai không thể hạn lượng, kẻ này trên thân mang theo thiên mệnh, nếu không, không thể vào thời điểm Yêu Tinh hàng thế, hắc khí phệ nhật ngang nhiên đột phá, thành tựu Kim Đan.
Nếu không phải nhờ Huyền Vũ bảo bảo đánh lén trên biển, hắn thật không làm gì được đối phương.
Kỳ tài cái thế như Cốc Hoạ, mỗi lần có thêm thời gian, hắn sẽ khủng bố hơn rất nhiều, tuyệt đối không thể cho hắn không gian phát triển.
Nhưng mà, Huyền Vũ bảo bảo phát triển còn nhanh hơn hắn, Cổ Trần Sa cũng không sợ.
Tư chất bản thân Huyền Vũ còn tốt hơn cả Pháp Vô Tiên, là Thánh Nhân trời sinh đỉnh phong.
- Ngươi nói đi, khai ra điều kiện, như thế nào mới có thể thả ta.
Cốc Hoạ không hổ là kiêu hùng, thức thời, cũng không kêu la rầm rĩ, gọn gàng:
- Nếu như ngươi muốn giết ta, cướp lấy Kim Đan của ta, ta cũng không thể nói gì, một chiêu tính sai, chẳng trách người khác.
- Tốt, dứt khoát.
Cổ Trần Sa nói:
- Ta đưa ra ba yêu cầu , đương nhiên là ngươi thoát ly Đại Uy Vương Triều, quy thuận ta, trở thành người của ta, tất cả dễ nói. Ngươi cũng biết, ta sẽ không nhân từ nương tay với kẻ địch, ngươi là kỳ tài cái thế, tu vi cao thâm, trở thành người của ta, như hổ thêm cánh.
- Không có khả năng, ta sẽ không phản bội Huyền Hoàng Long Đế.
Cốc Hoạ lập tức chém đinh chặt sắt cự tuyệt:
- Ta hỏi ngươi, nếu như ngươi bị bắt làm tù binh ở Đại Uy Vương Triều, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?
- Ta đương nhiên thà chết chứ không chịu khuất phục.
Cổ Trần Sa không chút nghĩ ngợi:
- Đời ta, đầu có thể đoạn, máu có thể chảy, mạng có thể mất, đại nghĩa không thể vứt bỏ.
- Chính là như thế, nếu như ngươi muốn bắt ta phản bội Đại Uy Vương Triều, vậy giết ta đi.
Cốc Hoạ xuất hiện quyết ý.
- Ta có thể tu thành Đại Đạo Kim Đan, cũng không phải loại người nhu nhược.
- Ài!
Cổ Trần Sa thở thật dài, nói:
- Ta cho ngươi chút thời gian cân nhắc, hy vọng ngươi đừng để cho ta thất vọng, ta tuyệt đối sẽ không lưu địch nhân khủng bố cho mình.
- Cân nhắc bao lâu cũng giống nhau.
Cốc Hoạ nói.
- Vậy chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo, Kim Đan ta không thể trả lại cho ngươi, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết, nhưng ngươi nhất định phải giao Tinh Long Hoàn cho ta, còn suất lĩnh người của ngươi rời khỏi các nước hải ngoại, vĩnh viễn không lại xâm phạm, vĩnh viển không đối địch với ta. Ngươi dùng Đại Uy Thiên Long thề.
Cổ Trần Sa nói:
- Giết người chỉ là đầu rơi xuống đất mà thôi, ngươi lần này muốn giết ta, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết, đã là nhìn mặt mũi của Bảo Minh Nhi.
Kim Đan bị đoạt, công lực mất đi chín thành chín, hơn nữa Nguyên Thần bị hao tổn, nếu như không có kỳ ngộ đặc thù, trên cơ bản không có khả năng khôi phục.
- Tốt, ta đáp ứng ngươi.
Cốc Hoạ thập phần dứt khoát, rõ ràng không chút do dự:
- Ta dùng danh nghĩa Đại Uy Thiên Long thề, về sau không đối nghịch với ngươi, vĩnh viễn không xâm phạm thổ địa Đại Vĩnh triều đình, mặt khác, Tinh Long Hoàn này ta cũng có thể mở ra.
Trong lúc nói chuyện, hắn ngưng tụ ý niệm nào đó, Tinh Long Hoàn lóe ra hào quang, nhưng môn hộ mở ra, trong đó xuất hiện rất nhiều khí tức Pháp bảo Linh đan.
- Rất tốt, ta tin tưởng ngươi một lần.
Cổ Trần Sa biết rõ, tập tục Đại Uy Vương Triều lấy Đại Uy Thiên Long thề sẽ không dám vi phạm, nếu không trong tối tăm tất có tai hoạ.
Cốc Hoạ mất đi Kim Đan, tu vi giảm xuống chín thành chín, cũng không tạo thành uy hiếp gì, thả hổ về rừng đương nhiên nguy hiểm, hắn còn có mưu kế.
- Ngươi lại tuân thủ lời hứa?
Cốc Hoạ tự cho rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vốn đáp ứng đối phương chính là còn nước còn tát, không nghĩ tới Cổ Trần Sa thật sự buông tha hắn.
- Đúng, Vĩnh triều chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh, tự nhiên sẽ không làm chuyện bội bạc.
Cổ Trần Sa cười cười:
- Ngươi bây giờ đi, hay ta đưa ngươi đi Bảo Ngọc Quốc, ngươi mang theo thuộc hạ cùng đi? Ngươi bây giờ mất đi Kim Đan, chỉ sợ không thể vượt qua biển.
- Trong Tinh Long Hoàn có Phi Độn Phù, ngươi lấy ra cho ta, ta sẽ phi hành.
Cốc Hoạ nói.
- Cũng tốt, ta sẽ giúp người đến cùng.
Cổ Trần Sa dùng Tiên Thiên Cương Khí thẩm thấu vào Tinh Long Hoàn, liền phát hiện không gian trong đó cực lớn, mang theo khí tức Viễn Cổ, bên trong có thật nhiều đan dược, bảo bối, cùng với các loại vật tư chồng chất như núi.
Hắn lập tức phát hiện Phi Độn Phù trong đó, giao cho Cốc Hoạ.
Cổ họa tiếp nhận, nhỏ máu vào đó, phù lục liền biến thành một đoàn khí lưu bao trùm hắn , bay lên cao, đột nhiên chấn động, biến mất không thấy gì nữa.
Phi Độn Phù do cao thủ luyện chế tiêu hao phẩm một lần duy nhất, một khi thúc giục, phù này sẽ biến thành khí lưu, cũng bao bộc người sử dụng bay đi.
Nhìn Cốc Hoạ bay đi, trên mặt Cổ Trần Sa xuất hiện nụ cười.
Bá!
Cốc Hoạ đang phi hành, rời xa hạm đội, trong nháy mắt đã ở ngoài ngàn dặm. Phi Độn Phù là bản thân hắn tự tay vẽ, ngưng tụ rất nhiều lực lượng, tuyệt đối không phải bình thường.