- Ly Long Khải?
Nữ tử một kích không thể giết chết Cổ Trần Sa, nhìn thấy khôi giáp lại dừng chân, không có ra tay nữa, tựa hồ đã biết bên trong là ai:
- Ngươi chính là Cổ Trần Sa, lại theo dõi đến nơi đây, Trần Kiếm Phong lại không chút phát hiện, thật là phế vật, xem ra tỷ tỷ ta sinh được con trai giỏi, chẳng những sống sót, còn có chút thành tựu.
- Ngươi chính là tiểu di của ta Trần Linh Vận?
Cổ Trần Sa trận địa sẵn sàng đón quân địch.
- Ta xem quá gia phả của hoàng thất Hiến triều, ngươi và mẫu thân ta là chị em ruột, tại sao lại muốn hại ta? Dùng Vô Tín Đoạt Tâm Phù khống chế ta?
- Tất cả đều bị ngươi nghe được?
Trần Linh Vận cũng có chút kinh ngạc:
- Xem ra trên người của ngươi có rất nhiều bí mật, có thể trấn áp Phá Pháp Tiên Kiếm, lại có thể tiếp cận ta mà không bị phát hiện.
- Oan gia nên giải không nên kết, chúng ta dù sao cũng có liên hệ máu mủ, Trần Kiếm Phong hùng hổ dọa người, muốn bắt ta đi, lấy ra huyết mạch, ngươi lại muốn khống chế ta, chẳng lẽ thật không đội trời chung?
Thanh âm của Cổ Trần Sa bén nhọn.
- Mối thù diệt quốc, không đội trời chung, còn có mẫu thân của ngươi cũng là bị Thiên Phù Đại Đế bức tử, bây giờ ngươi lại làm việc cho Thiên Phù Đại Đế, quả thực chính là vong ân phụ nghĩa, ta sẽ không cho phép tỷ tỷ ta có nghịch tử như vậy.
Ánh mắt của Trần Linh Vận nheo lại, tựa hồ động sát cơ.
- Ta không phải làm việc cho Thiên Phù Đại Đế, ta là vì thiên hạ làm việc, giết Man tộc, cứu dân chúng, không liên quan gì tới Thiên Phù Đại Đế.
Cổ Trần Sa nói:
- Chuyện tình mẫu thân chết, ta cũng không thể nghe lời nói của một bên, tự nhiên sẽ tra rõ ràng, nhưng dù Trần gia Hiến triều các ngươi thống trị, cũng không muốn nhìn dân chúng bị man binh giết chết đi hiến tế, ta bắt được Trần Kiếm Phong, lại thả hắn, là không muốn đối địch với mẫu tộc, ta làm mỗi sự tình, ngươi nói có điểm nào vong ân phụ nghĩa? Chẳng lẽ muốn ta tạo phản? Đảo loạn Hiến Châu, để cho Man tộc và Tà Giáo đắc lợi?
Thanh âm của hắn rất vang dội, xa xa truyền ra ngoài, lại có hạo nhiên chính khí ở trong đó.
Hắn kế thừa Tế Thiên Phù Chiếu, nhận được Thiên Tử Phong Thần Thuật, biết rõ thần khí người có đức thì được, nhất cử nhất động, đều phải tuân thủ chính đạo nghiêm ngặt, giết tà ma, man binh, thủ trấn, di dân, đều là như thế.
Dần dần hắn cũng dưỡng ra vài tia chính khí, nhận thức với Thiên Tử Phong Thần Thuật lại càng thêm khắc sâu.
Nhật Nguyệt Luyện, không chỉ luyện thần, luyện khí, luyện máu, luyện thịt, còn phải rèn luyện tâm linh, dưỡng ra đại khí bàng bạc, vì vạn dân mưu phúc, thành lập trật tự. Đây mới là tinh túy của Nhật Nguyệt Luyện, chỉ võ công biến hóa, vận chuyển khí huyết, minh tưởng tinh thần, há có thể khái quát được Nhật Nguyệt Luyện?
Nhật nguyệt vận hành bầu trời, chiếu sáng thế gian, điều hòa khí lưu, nước mưa, nhiệt độ, hết thảy sinh cơ đều tới từ nhật nguyệt, có thể nói, không có nhật nguyệt, thì không có chúng sinh.
Nhật Nguyệt Luyện, chính là trật tự vì chúng sinh mà thành lập, tẩm bổ chúng sinh, đồng thời cũng trừng phạt chúng sinh không tuân thủ trật tự, có tội ác.
- Ân?
Nghe Cổ Trần Sa nói, Trần Linh Vận giật mình, nàng cảm giác được ý chí của người này rất kiên định.
- Vậy ta hỏi ngươi, sau này ngươi đi con đường nào, ta muốn nghe con trai của tỷ tỷ ta có hoành đồ đại chí gì.
- Tạm thời ta không có chí lớn gì, chỉ cần khắc khổ tu hành, biết đúng sai, biết thiện ác, được chính đạo, y theo quy củ của thánh hiền làm người, từ chuyện nhỏ làm lên.
Cổ Trần Sa trả lời rất đường hoàng, đây cũng là ý tưởng hiện tại của hắn.
- Từ chuyện nhỏ làm lên, nhìn như đơn giản, nhưng chỉ cần mỗi sự kiện đều làm viên mãn, tất thành châu báu.
Trần Linh Vận gật đầu đồng ý:
- Cao đàm khoát luận, người trong lòng hoài chí lớn, không làm được chuyện nhỏ, đều là kẻ vô tích sự.
- Ta không có ý đối địch với các ngươi.
Cổ Trần Sa nói:
- Có lẽ còn có thể làm bằng hữu?
- Làm bằng hữu?
Trần Linh Vận cảm thấy buồn cười:
- Này cũng có thể, trả Phá Pháp Tiên Kiếm, còn có Vô Tín Đoạt Tâm Phù lại cho ta, ta có thể nhận đứa cháu trai như ngươi.
- Vậy thì không được, bản thân ta sẽ không có bảo đảm.
Cổ Trần Sa cũng không phải ngốc.
- Ta chủ động bỏ qua Trần Kiếm Phong, hai thứ này, coi như tiền chuộc của hắn?
- Mười Trần Kiếm Phong cũng không bằng bất kỳ vật nào trong đó.
Trần Linh Vận ngược lại không sợ Cổ Trần Sa chạy:
- Bất quá ngươi không cho ta cũng không sao, bởi vì ngươi chạy không thoát, ngay cả Đạo cảnh cũng không phải, làm sao có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay ta?
- Cảnh giới của tiểu di hẳn là Đạo cảnh tứ biến Thôn Kim Hóa Thạch, trong lúc nói chuyện, hơi thở như kim cương bách luyện, thể hiện ra lục phủ ngũ tạng đã thành lò luyện, có thể nấu chảy kim thạch, trong ngoài nhất thể. Cảnh giới như thế, tiểu điệt tự nhiên không phải là đối thủ.
Cổ Trần Sa cười:
- Nhưng tiểu điệt có phương pháp tự vệ, bằng không cũng sẽ không ở dưới Phá Pháp Tiên Kiếm thoát được tánh mạng.
- Ta rất tò mò.
Trần Linh Vận cũng không có động tác gì:
- Cháu trai, ngươi và ta chênh lệch thật quá lớn, bất quá ta cảm thấy ngươi là nhân tài, hơn nữa còn là con trai duy nhất của tỷ tỷ, ta sẽ không đả thương ngươi, nhưng phải mang ngươi đi, không thể để cho ngươi đi theo Thiên Phù Đại Đế.
- Tiểu di, xin chỉ giáo.