Mà thanh danh của Cổ Trần Sa lại dần dần chuyển biến tốt, từ Nam Sơn săn bắn, đến bình loạn ở Bá Nam Tỉnh, thu phục sứ giả Man tộc, giết bốn đại ma đầu, thành lập thái ấp, sau đó khổ tâm tổ chức, xây dựng Huyền Vũ Xuất Hải Cục, thu phục Cổ Độc Tông, mở y quán, sau đó để thương lộ của Long Kiếm Đảo, Bảo Ngọc Quốc mở ra, lôi kéo được Lạc Vũ, Bảo Minh Nhi... nhiều tông môn tiên đạo mở học đường, khiến cho thanh danh vang xa, thế lực hoàn toàn vượt qua các hoàng tử.
Các hoàng tử có thế gia ủng hộ, cũng không bằng Cổ Trần Sa quật khởi một năm.
Duy nhất không được hoàn mỹ là, tựa hồ tu vi của hắn không cao.
Mà Đại hoàng tử đã là Đạo cảnh cửu biến, Thất hoàng tử cũng vậy.
- Biết tội thì tốt, lui xuống cho ta.
Thiên Phù Đại Đế nói:
- Bảo ngươi tấn công một Thần Miếu Man tộc, ngươi cũng lề mà lề mề, chỉ vì tư lợi, không muốn làm việc cho triều đình, còn cần ngươi làm gì?
Lời này đã cực kỳ nghiêm khắc, xem như tuyên án tử hình sự nghiệp chính trị của hắn.
Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa vội vàng lui ra đại điện, không dám dừng lại.
Các hoàng tử đều cúi đầu.
- Tiểu Thất, bảo ngươi đánh hạ Ma Ha Thần Miếu, ngươi làm thế nào rồi?
Thiên Phù Đại Đế hỏi.
- Bẩm báo phụ hoàng, nhi thần mấy lần suất lĩnh cao thủ giao thủ với Ma Ha Thần Miếu, lẫn nhau có thắng có bại, chém giết hơn mười Nguyên Soái Man tộc, còn có mấy Đại Tế Ti trong Thần Miếu, thi thể đã đưa về Thiên Công Viện.
Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa vội vàng nói.
- Rất tốt, Ma Ha Thần là đệ nhất Tà Thần của Man tộc, Thần này từ thái cổ sống đến bây giờ, cực kỳ thần bí, tuy bị ta phong ấn, nhưng trong Thần Miếu của hắn cao thủ nhiều như mây, ngươi có thể làm được điểm ấy, đã rất không dễ.
Lần này Thiên Phù Đại Đế không có răn dạy Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa, mà gật đầu:
- Người có công, ta sẽ không mai một, còn có tội, nhất định phải phạt, ví dụ như lão Đại, những năm này quấy sự tình ở hải cương rối tinh rối mù, ta đã ở trước mặt răn dạy. Cao Linh, đi bảo khố lấy một chén U Minh Luân Hồi Thang, đợi sau triều hội ban cho Tiểu Thất.
- Tạ ơn phụ hoàng!
Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa mừng rỡ tạ ơn.
Hắn biết U Minh Luân Hồi Thang là Thánh Thủy trong truyền thuyết của Diêm La Ma Tông, chỉ cần uống, tương đương với luân hồi lần nữa, vứt bỏ thân cũ, đạt được tân sinh, chẳng những có thể tăng tuổi thọ, trọng yếu hơn là cải thiện tư chất, đột phá bình cảnh.
Nước này đã sớm tuyệt tích, không ngờ lại còn tồn tại ở trong bảo khố của Thiên Phù Đại Đế?
- Lão Tam.
- Có nhi thần.
Tam hoàng tử Cổ Phạm Sa đi lên:
- Xin phụ hoàng phân phó.
- Gần đây ngươi làm cũng không tồi, liên tục phá mấy bộ lạc Man tộc, bắt sống tám mươi vạn Man tộc, một Man Vương, thậm chí dùng A Di Tẩy Tâm Chú hàng phục, để hắn trở thành Tướng Quân dưới trướng.
Thiên Phù Đại Đế biết tất cả sự tình rõ như lòng bàn tay:
- Công lao của ngươi lớn như vậy, ta cũng sẽ không mai một, ban thưởng một viên Bát Bộ Bồ Đề Đan, đan này là Phật Tông năm đó còn sót lại, rất thích hợp công pháp của ngươi.
- Tạ ơn phụ hoàng.
Cổ Phạm Sa cũng quỳ xuống.
- Tiểu Thập.
- Có nhi thần.
Thập hoàng tử Cổ Chấn Sa vội vàng quỳ xuống, trong nội tâm mừng thầm, cho rằng Thiên Phù Đại Đế cũng sẽ ban thưởng hắn.
Lại không ngờ Thiên Phù Đại Đế nhìn hắn nói:
- Gần đây ngươi tiến đánh Man tộc làm không được tốt, cũng không tính hỏng, lần này không phạt cũng không thưởng, ta gọi ngươi ra là cho ngươi nhìn mấy tấm gương, lão Đại phạm sai lầm quá lớn, ta răn dạy hắn, lão Tam và Tiểu Thất làm tốt, ta ban thưởng, các ngươi phải hiểu một chuyện, là chỉ cần trung tâm làm việc cho triều đình, ta sẽ rất ưa thích, nếu nghĩ cái khác, vậy thì thiên lý khó dung.
- Nhi thần nghe theo dạy bảo.
Mấy hoàng tử đều dập đầu.
Trông thấy Thiên Phù Đại Đế xử lý xong đám hoàng tử, Lâu Trùng Tiêu đi ra nói:
- Hoàng thượng sớm có tâm tư quy hoạch lại cả nước, hiện tại khắp nơi bị phá vỡ, vừa vặn có thể phá rồi lại lập.
- Chuyện này cũng có đạo lý.
Thiên Phù Đại Đế nói:
- Thành thị các châu xây dựng lại lần nữa sớm đã có quy hoạch, hôm nay gọi các ngươi đến, là phái các ngươi đến từng nơi dò xét, giám sát quan viên địa phương, đốc thúc việc này, xây dựng thành trì không thể toàn bộ nhờ vào Thiên Công Viện, phải điều động dân chúng địa phương, dạy bọn hắn làm một ít gì đó.
- Chúng thần sẽ ra sức hoàn thành việc này.
Các đại thần lập tức quỳ xuống.
- Tam Giang Bá.
Thiên Phù Đại Đế nói.
- Có thần.
Tam Giang Bá nơm nớp lo sợ, hắn là người Hằng gia, việc này cả nước đều biết, Đại hoàng tử bị giáo huấn khiển trách, hắn liền cảm thấy không ổn.
- Không cần sợ hãi, trẫm giao cho ngươi một nhiệm vụ, đi các nơi gom góp từ thiện, độc lập ra ngoài quốc khố, trải qua thiên tai, các gia đình giàu có, thế gia, thương hội… ít nhiều gì cũng sẽ giúp tiền giúp của, ngươi ghi chép lại, dùng nó cứu tế nạn dân, nếu làm tốt sẽ được khen ngợi.
Thiên Phù Đại Đế ủy thác trách nhiệm.
- Vâng!
Lúc này Tam Giang Bá mới yên tâm lại.