Long Phù

Chương 128: Chương 128: Trong núi khổ tu (2)




Nghĩa Minh vội vàng quỳ xuống, vui mừng quá đỗi:

- Đa tạ chủ nhân, ta có Thiên Lộ, chẳng những khôi phục thương thế, còn có thể hóa đi tà ý và tà khí của Tà Thần trong cơ thể, cải tà quy chính, đồng thời tu luyện Ma Ha Trấn Ngục Kinh cũng có hi vọng đột phá.

- Đột phá!

Cổ Trần Sa bị dọa đến nhảy dựng, thiếu chút nữa thu hồi Thiên Lộ, Nghĩa Minh đột phá, trong cơ thể sinh ra Tam Muội Chân Hỏa luyện hóa Vô Tín Đoạt Tâm Phù, thì chính là tử kỳ của hắn, hắn vội hỏi:

- Ngươi muốn đột phá cần bao lâu?

- Bởi vì ý chí của Tà Thần chế ước, muốn tu luyện điển tịch khác, ít nhất cần sáu mươi năm mới có khả năng đột phá. Hiện tại sợ rằng chỉ cần mười năm, nhưng hi vọng chủ nhân ban thưởng Thiên Lộ nhiều hơn, nếu có ngàn giọt Thiên Lộ, ta có nắm chắc ở trong vòng mười năm đột phá, nếu chủ nhân không ban thưởng Thiên Lộ, ta vẫn phải cần sáu mươi năm.

Nghĩa Minh sẽ không nói dối.

- Như vậy cũng tốt.

Cổ Trần Sa thở phào nhẹ nhõm, mười năm quá dư giả, dù chỉ năm năm cũng đủ hắn phát triển, xem ra sau này không nên cho Nghĩa Minh quá nhiều Thiên Lộ, để hắn giữ vững tu vi hiện tại là tốt rồi.

Ăn ba giọt Thiên Lộ, vận công điều tức nửa canh giờ, Nghĩa Minh hoàn toàn khôi phục thương thế, tiên thiên cương khí cũng sung mãn, tinh thần dồi dào.

- Chủ nhân, ta hoàn toàn khôi phục rồi, kế tiếp nên làm gì.

- Chỉ điểm ta võ học là được, ta muốn ở chỗ này tiêu hóa kinh nghiệm chiến đấu, lắng đọng một thời gian.

Cổ Trần Sa đã sớm nghĩ kỹ.

- Vâng, chủ nhân.

Nghĩa Minh nói:

- Ta lấy Ma Ha Trấn Ngục Kinh làm hạch tâm, hiểu trăm ngàn võ học chính tà, chỉ điểm qua mấy ngàn Tông Sư Man tộc, trong đó có vài chục Man tộc đột phá Đạo cảnh, tình huống trước mắt của chủ nhân ta hiểu rất rõ, ngài nhìn như tu luyện Cự Linh Thần Công, trên thực tế tu hành bí pháp cao minh hơn vô số lần, môn thần công kia, còn trên Ma Ha Trấn Ngục Kinh.

- Ngươi đoán không sai.

Cổ Trần Sa cũng không kinh ngạc, ánh mắt của Nghĩa Minh cao, có thể nhìn ra đầu mối cũng bình thường, nhưng Thiên Tử Phong Thần Thuật lại không thể nói cho hắn biết, thiên hạ võ công hằng hà sa số, có một môn bí pháp mạnh mẽ cũng không phải đại sự oanh động gì.

- Thực lực của chủ nhân, nói riêng về chiến đấu, đã có thể chống lại Đạo cảnh nhị biến Cửu Ngưu Nhị Hổ, thậm chí chiến thắng. Đây là bởi vì Đạo cảnh nhất biến, tác dụng chủ yếu là hấp thu linh khí, nhị biến chỉ đơn thuần tăng cường lực lượng, nên nhị biến vẫn có thể bị đao kiếm của phàm nhân giết chết. Tam biến Đồng Bì Thiết Cốt lại bất đồng, chủ nhân gặp phải, trăm triệu lần không phải là đối thủ.

Nghĩa Minh phân tích cảnh giới tu hành:

- Nếu chủ nhân đơn thuần tu luyện Cự Linh Thần Công, thì sớm đã đột phá Đạo cảnh, chính bởi vì tu hành bí pháp quá cao minh, cho nên mới không cách nào đột phá, công pháp càng cao thâm, đột phá càng gian nan, nhưng sau khi đột phá, thành tựu sẽ càng cao, chủ nhân thiếu hụt là nội tình lắng đọng, võ đạo không mượt mà, nói cách khác, là lĩnh ngộ thiên đạo không sâu, vừa vặn ta giúp chủ nhân giảng giải rõ ràng.

- Ngươi nói đi, ta nghe.

Cổ Trần Sa nghe rất cẩn thận.

- Thế giới này, là do vô số thời không bình hành tổ thành, phức tạp khó có thể tính toán, ở trong kinh văn của Chư Thần gọi là đa nguyên, mỗi thời không đều có tính chất đặc biệt của riêng mình, vị trí của chúng ta, tên là vật chất thời không, cũng có thể gọi sắc giới, hay chân giới, ý là thế giới chân thật, chúng ta hô hấp, là tồn tại không có linh khí, linh khí cũng không tồn tại ở thế giới của chúng ta, nhưng lại rất dễ bị thế giới của chúng ta ảnh hưởng, là chúng tiết lộ xuống, ảnh hưởng nhất chính là phong thủy chi đạo, ngài nhìn.

Nghĩa Minh vung tay, nhất thời có rất nhiều tảng đá bay tới, dựa theo trận pháp cổ quái bày biện.

Hắn ở trên tảng đá điêu khắc ra chút ít phù văn, qua một canh giờ, ở chỗ này xây dựng ra hoa viên cỡ nhỏ.

Cuối cùng, hắn chặt đại thụ, gọt thành vật liệu gỗ, dựa theo phương vị đánh xuống dưới đất.

Ông...

Trong hoa viên tựa hồ nổi lên gió lốc.

- Chủ nhân, ngài đi vào hoa viên thử một chút.

Nghĩa Minh tỏ ý.

Cổ Trần Sa đi vào, cảm giác tinh thần chấn động, trong hoa viên lâm thời bố trí, không khí rất thanh tân, tâm thần sảng khoái, ngay cả bùn đất cũng thơm.

- Đây chính là Tụ Linh Trận?

Cổ Trần Sa hỏi.

- Không sai, ta là dùng thủ pháp bày trận, dẫn động phong thủy, khiến cho thiên địa cực từ ở nơi này phát sinh chuyển biến, ảnh hưởng thời không, để cho linh khí từ thời không khác tiết lộ xuống, nhưng trận pháp này lâm thời xây dựng, quá mức đơn sơ, hơi xảy ra vấn đề cực từ sẽ tản mát.

Nghĩa Minh tùy ý hất một tảng đá, quả nhiên cảm giác thanh tân trong hoa viên tiêu tán.

- Tụ Linh Trận có rất nhiều phương pháp bố trí, có lớn có nhỏ, công hiệu cũng bất đồng. Còn có địa phương, thế núi địa mạch thiên nhiên chính là Tụ Linh Trận cường đại, chỗ kia đời đời kiếp kiếp sẽ nhân tài xuất hiện lớp lớp, câu địa linh nhân kiệt chính là từ đó mà ra, hết thảy đều là công hiệu của linh khí.

Nghĩa Minh tổng kết:

- Ta nói nhiều như vậy, chính là muốn nói cho chủ nhân, Đạo cảnh không phải võ học, ngươi cùng người chém giết, chiến đấu nhiều hơn nữa, chẳng qua là kinh nghiệm võ học tăng lên mà thôi, Đạo cảnh là các loại lĩnh ngộ với sơn hà địa lý, quy tắc vũ trụ, khí lưu dao động, cực từ biến hóa, nhật nguyệt vận chuyển, nếu không như thế, không thể câu thông linh khí nhập vào cơ thể.

- Thì ra là vậy, được danh sư chỉ điểm một câu, vượt qua đọc sách mười năm.

Cổ Trần Sa tỉnh ngộ:

- Dẫn linh khí nhập vào cơ thể, không khác gì người tiến hóa, giống như thời thái cổ, người ăn tươi nuốt sống, trí tuệ thấp kém, sau lại biết dùng lửa, làm cho chất dinh dưỡng trong đồ ăn càng thêm dễ dàng được hấp thu, có chỗ tốt với đầu óc, lúc này mới để người từ từ có trí tuệ cao thâm. Mà linh khí là một loại chất dinh dưỡng cao cấp hơn thức ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.