Long Phù

Chương 375: Chương 375: Văn Hồng xuất hiện (1)




- Ha ha ha ha…

Cổ Hoa Sa cười to:

- Ta chưa từng gặp qua người ngông cuồng như vậy, xem ra lần trước Xích Tiêu Huyền Môn ăn giáo huấn còn chưa đủ, là ai cho các ngươi lá gan, dám đối kháng triều đình như thế?

- Ta đại biểu hoàng thượng, tay cầm lệnh bài Như Trẫm Giá Lâm, ai coi rẻ ta, chính là coi rẻ hoàng thượng, Xích Tiêu Huyền Môn đã là đại bất kính.

Ngữ khí của Lâu Bái Nguyệt càng thêm lạnh nhạt, nhưng Cổ Trần Sa đã cảm nhận được nội tâm nàng có sát ý ngút trời.

- Vậy thì đánh đi.

Cương khí của Cổ Trần Sa và Lâu Bái Nguyệt câu thông, tiên thiên cương khí càng ngày càng linh hoạt, sau khi đột phá Đạo cảnh thất biến Ly Địa Đằng Không, rất nhiều võ học tinh diệu được suy tính ở trong đầu, chiến ý sôi trào, không thể ức chế.

Trong khoảng thời gian này cảnh giới của hắn liên tục tăng lên, đang muốn mượn đại chiến đến củng cố mình.

Hắn cũng không phải người sợ phiền phức.

- Ba tiểu gia hỏa chưa dứt sữa, lại dám ăn nói ngông cuồng, bản tọa cũng không muốn nói nhãm, quỳ xuống cho ta!

Tiêu Viêm nhẹ nhàng nhấc tay.

Ầm ầm!

Bốn phương tám hướng, từ nơi sâu xa, một luồng lực lượng vô tận áp bách xuống.

Lực lượng này, lại không phải của Tiêu Viêm, mà là từ trong không trung triệu hoán đến.

Bùm bùm!

Lâu Bái Nguyệt, Cổ Trần Sa, Lão Tứ cảm thấy không khí như đọng lại, tựa hồ có một ngọn núi lớn không nhìn thấy đang đè xuống.

Lâu Bái Nguyệt không chút nghĩ ngợi, trên đỉnh đầu xuất hiện một đóa hoa sen trắng đen, nhanh chóng mở rộng, trong hoa sen, rất nhiều phù văn và kiểu chữ lấp lóe, chống lại cổ lực lượng áp bức kia.

Cổ Hoa Sa tay áo phiêu phiêu, tựa hồ không sợ lực lượng trấn áp, miệng cười châm chọc, tựa hồ hắn đã không ở trong không gian này.

Long Môn trong cơ thể Cổ Trần Sa vận chuyển, Nhật Nguyệt Long Cương hóa thành vòng xoáy, lại hấp thu lực lượng kia cho mình sử dụng.

- Tiêu Viêm, lấy ra bản lãnh thật sự của ngươi đi.

Cổ Hoa Sa ung dung nói:

- Ngươi cho rằng chỉ bằng điều động chút lực lượng phong thuỷ là có thể trấn áp chúng ta? Quá coi thường Tĩnh Tiên Ti chúng ta rồi.

- Rất tốt, các ngươi lại có bản lĩnh này.

Tiêu Viêm cười gằn:

- Các ngươi muốn mạnh mẽ chống đỡ ta, vậy thì chớ trách ta thủ đoạn ác độc.

- Phí lời quá nhiều.

Trong hoa sen hiện ra một cung, song tiễn.

- Hả?

Tiêu Viêm nhìn thấy cung tiễn này, đột nhiên hét dài.

- Kiếm đến!

Trên tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm, chém ngang giữa trời, lại xuất thủ trước Lâu Bái Nguyệt. Một kiếm kia mênh mông cuồn cuộn, thiên địa như bị kiếm này chém nát

Dưới một kiếm, ba người bị kiếm thế bao phủ, căn bản không có cơ hội né tránh, này là Tiêu Viêm toàn lực ra tay.

Lâu Bái Nguyệt sát khí vô hạn, tiên thiên cương khí thiêu đốt thành hỏa diễm trắng đen, Hàng Ma Chi Nhận tuôn ra ánh sáng nhật nguyệt, Lão Tứ chắp hai tay sau lưng, mi tâm có hạt châu như ẩn như hiện, tựa hồ cũng muốn sử dụng bản lĩnh chân thật.

Nhưng ngay lúc này, một bóng người lướt tới.

Bóng người này cắt vào trong kiếm thế, ánh kiếm đầy trời biến mất, kiếm bị nàng kẹp chặt, ngay cả Tiêu Viêm cũng không thu về được.

Bóng người này là nữ tử.

- Mi Quốc Công Tịch Sầu.

Lâu Bái Nguyệt nhìn thấy nữ tử này xuất hiện, tiên thiên cương khí nhanh chóng thu về.

Người đến chính là Mi Quốc Công Tịch Sầu trấn thủ Đông Hoang, thân tín của Thiên Phù Đại Đế, một trong tam công bát hầu.

Cổ Trần Sa và Cổ Hoa Sa cũng thu hồi lực lượng, xem Mi Quốc Công giải quyết như thế nào.

- Thiên địa bát kích, trục lãng ba ngàn, trung ương liệt viêm, hộ ta trường sinh.

Trường kiếm của Tiêu Viêm bị Mi Quốc Công kẹp lấy, lông mày dựng nên, hỏa diễm toàn thân phóng lên trời, hào quang vạn đạo, đột nhiên giật trường kiếm ra ngoài.

Mi Quốc Công Tịch Sầu cũng không ngăn trở, buông ngón tay, hơi khom người nói:

- Tham kiến Nguyệt Phù quận chúa, Trần Quận Vương, Hoa Thân Vương.

- Mi Quốc Công không cần đa lễ.

Lâu Bái Nguyệt không chút biến sắc:

- Mi Quốc Công trấn thủ Đông Hoang, được hoàng thượng trao quyền giám sát tiên đạo huyền môn, lần này Xích Tiêu Huyền Môn vô lễ với hoàng thượng, không biết Mi Quốc Công thấy thế nào?

- Tự nhiên là giết!

Mi Quốc Công Tịch Sầu hời hợt nói, tựa hồ không để Xích Tiêu Huyền Môn ở trong mắt, nàng xoay người, nhìn về phía Tiêu Viêm:

- Tiêu Viêm, ngươi có lời gì để nói?

- Tịch Sầu, ngươi tự cam đoạ lạc! Ngươi vốn là Thái Thượng trưởng lão của Chân Không Huyền Môn, khi ta còn bé đã nghe qua uy danh của ngươi, ngươi là lão tiền bối tiếp cận ngàn năm, lại còn mê luyến Thiên Phù Đại Đế, thoát ly môn phái, cam nguyện làm thần tử dưới trướng của hắn! Ngươi để Tiên đạo chúng ta hổ thẹn.

Tiêu Viêm cầm kiếm mà đứng, lời nói lại để Cổ Trần Sa giật nảy mình.

Mi Quốc Công Tịch Sầu nhìn giống như thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, ai biết lại là lão quái tiếp cận ngàn năm.

Thiên Phù Đại Đế ngang trời xuất thế, hiện tại cũng chỉ hơn bốn mươi, so với những cường giả Tiên đạo kia, xác thực chỉ là hài tử.

Tiêu Viêm cũng là lão quái mấy trăm năm.

- Ngươi biết cái gì chứ?

Mi Quốc Công Tịch Sầu căn bản không để ý:

- Tiêu Viêm, ta niệm tình ngươi là Đại trưởng lão của Xích Tiêu Huyền Môn, xem như nhân tài hiếm thấy, nhanh chóng rời đi, sau ba ngày đến Tĩnh Tiên Ti nhận tội, giao nộp tiền phạt và thuế khoản, sau đó giống như Vong Ky trưởng lão, lao dịch ba năm, tội ngày hôm nay có thể tiêu trừ.

- Tịch Sầu, ngươi muốn chết.

Tiêu Viêm giận tím mặt.

- Ai! Đã như vậy, vậy ta cũng không giữ ngươi được?

Mi Quốc Công Tịch Sầu thở dài:

- Đây là chính ngươi tự tìm đường chết, ta cũng không sợ đắc tội Xích Tiêu Huyền Môn, bởi vì Xích Tiêu Huyền Môn đã định ra sách lược môn phái, muốn đối nghịch với triều đình, đã như vậy, tông môn tồn tại mấy chục ngàn năm kia, đến đây là diệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.