Lập tức, kỵ binh quay xung quanh Cổ Trần Sa bắt đầu lui về phía sau, vòng tròn mở rộng.
- Binh pháp bắt đầu thay đổi? Muốn khuyếch đại vòng vây, sau đó bố trí phòng ngự khốn chết ta? Nơi nào dễ dàng như vậy? Đảo loạn trận hình của các ngươi.
Cổ Trần Sa biết ý nghĩ của những Man tộc kia, hắn từng học binh thư, biết binh pháp binh trận kinh khủng, tầng tầng vây khốn, phía ngoài dùng cự thuẫn ngăn trở, phía sau cung tên loạn xạ, hoặc hỏa thương loạn bắn.
Những kỵ binh dùng súng kia rối rít lượn lờ qua lại, có bộ binh cầm tấm chắn nối đuôi nhau đi vào, ý nghĩ đúng như hắn đoán.
Không thể để cho những binh lính Man tộc này vây kín.
Hắn như con chim vào rừng, chạy mà cơ hồ muốn bay lên, binh khí nhanh chóng xoay tròn, như mũi khoan hung ác, nhất thời đục lỗ binh lính Man tộc cầm cự thuẫn, lần nữa giết vào trong trận doanh.
Thân thể của hắn lên xuống, huyết khí trong cơ thể là Nhật Nguyệt Luyện, bên ngoài cơ thể vận kình là Nhật Nguyệt Biến, trong ngoài hợp nhất, võ đạo mượt mà không tỳ vết.
Trong sát na, hắn tựa hồ tiến vào cảnh giới khác, đối với toàn bộ chiến trường có nắm chắc rõ ràng, mỗi cây thương đâm tới, mỗi mũi tên kích xạ, mỗi thanh đao chém tới, đều rõ ràng tính toán ở trong đầu, sau đó cho ra phương án đối ứng tốt nhất, làm cho mình giết chết nhanh nhất, đồng thời bảo vệ được mình.
Võ công của hắn có hương vị tinh tế tỉ mỉ.
Đây là con đường Đạo cảnh phải đi.
Binh khí xoay tròn, mỗi lần hắn chém ra sẽ mang đi tánh mạng của một binh lính Man tộc.
Từ đầu đến giờ, đã có trăm binh lính Man tộc chết ở trong tay hắn. Những binh lính Man tộc này đều là tinh nhuệ, mỗi người vô cùng cường tráng, vượt xa binh lính bình thường, hiển nhiên bọn họ làm bậy rất nhiều, giết chết quá nhiều dân chúng tế tự đạt được lực lượng.
Đối với Man tộc, trong lòng hắn không có chút thương hại, diệt cỏ tận gốc.
- Nơi này có mấy ngàn binh lính Man tộc, ta giết hơn một trăm, đã trì hoãn thế công của bọn họ, nhưng đoán chừng cao thủ chân chính sắp xuất hiện, lần này quyết tâm của Man tộc rất lớn, tuyệt đối không thể chỉ ra mấy ngàn kỵ binh, bất quá ta nhiều nhất chỉ có thể giết chết ba trăm người, thể năng sẽ hao hết, cần nghỉ ngơi.
Cổ Trần Sa nhận ra thể năng của mình tiêu hao rất lớn, ở trên chiến trường thời thời khắc khắc chiến đấu và tính toán, đối với hắn cũng là gánh nặng trầm trọng, muốn dựa vào lực lượng một người giết sạch sẽ mấy ngàn đại quân, đó là nằm mơ, thể năng của Đạo cảnh tam biến Đồng Bì Thiết Cốt cũng sẽ hao hết, trừ khi càng tiến một bước, Đạo cảnh tứ biến Thôn Kim Hóa Thạch, nội tạng cường đại, có thể nóng chảy kim thạch, khi đó thể năng dài lâu, chiến đấu mấy ngày mấy đêm cũng không quan hệ, giết chết mấy ngàn binh lính cũng có khả năng.
Đột nhiên, tiếng huýt dài từ đàng xa truyền đến, tà khí đậm đặc từ xa tới gần.
Binh lính Man tộc rối rít tản ra.
Một bóng dáng nhanh chóng chạy đến, đảo mắt đã đi vào trong trận, tay hơi vung lên, gió tanh đập vào mặt, độc khí um tùm, có mấy binh lính Man tộc hôn mê, toàn thân hóa thành máu mủ, xương cũng mục nát.
- Kịch độc?
Cổ Trần Sa nhìn thấy người tới là một lão nhân mặc đạo bào, tà khí um tùm, trên người có sương mù mông lung vờn quanh:
- Nếu như không đoán sai, chính là Bách Độc Đạo Nhân, người này tu luyện Độc Vương Kinh, cả người là kịch độc, cực kỳ khó chơi, bất quá gặp phải ta coi như hắn xui xẻo! Ta dùng Thiên Lộ, vạn độc bất xâm.
Thiên Lộ rửa hung uế, là thánh dược giải độc.
- Tiểu tử, lá gan của ngươi thật lớn, lại dám một mình ngăn cản đại quân Man tộc.
Móng vuốt của Bách Độc Đạo Nhân rất dài, trong lúc xuất thủ lam quang lóe lên, trong hơn mười bước có thể ngửi được mùi tanh.
Binh khí của Cổ Trần Sa lóe lên, nhanh chóng bổ xuống, Kích Tinh, Phá Không, Diệt Ma kết hợp, thi triển ra cấm thuật.
Lấy thể năng của hắn hiện tại thi triển cấm thuật này, thân thể sẽ không có tổn thương.
Vốn hắn có thể ở trong bất ngờ thi triển Nhật Nguyệt Sát giết chết Bách Độc Đạo Nhân, nhưng sau khi thi triển, thể kinh mạch toàn thân hắn sẽ gãy lìa, da chảy máu, xương cốt mệt mỏi, nhất định phải dùng Thiên Lộ nghỉ ngơi mấy canh giờ mới có thể chuyển biến tốt đẹp.
Tình huống bây giờ chủ yếu là trì hoãn đại quân đi tới, để cho dân chúng trong trấn có thể nhanh chóng dời đi, nào có thời gian chữa thương?
Bất quá cấm thuật của Cự Linh Thần Công cũng cực kỳ uy mãnh, ngày đó ở trên thuyền, Cổ Trần Sa dùng chiêu này đột nhiên đâm thương Hắc Sát Biển Bức, mà tu vi của hắn bây giờ so với ngày đó, lại cao hơn rất nhiều, vũ khí càng thêm sắc bén, một kích kia, nhất thời như xuất hiện dị tượng ngôi sao rơi xuống, hư không vỡ vụn, ma đầu hủy diệt.
Phong mang chớp mắt bao phủ Bách Độc Đạo Nhân ở trong đó, từng khúc cắt chét, gợn khí như núi lở biển gầm, không gì không phá.
- Đây là võ công gì, ngươi chỉ là Tông Sư, làm sao có thể thi triển ra cấm thuật như thế.
Trên tay Bách Độc Đạo Nhân xuất hiện một cây quyền trượng, bảo hộ mình mưa gió không lọt, lúc này mới miễn cưỡng ngăn cản được Cổ Trần Sa.
- Đáng tiếc, võ công của người quá mạnh, nếu vừa rồi ta thi triển Nhật Nguyệt Sát, đã chém hắn ở dưới kiếm.
Cổ Trần Sa thầm kêu đáng tiếc, thân thể lượn lờ qua lại, lại liên tục đánh ra chín chín tám mươi mốt kiếm, dùng đều là kỹ xảo vận lực trong Nhật Nguyệt Biến.
Chiêu này của Nhật Nguyệt Biến không bén nhọn bằng Nhật Nguyệt Sát, nhưng mượt mà tinh xảo, xảo đoạt thiên công, tất cả biến hóa tồn tại ở một lòng.
Kiếm thế như gió bão mưa rào giết đến Bách Độc Đạo Nhân liên tiếp lui về phía sau.
Cường giả Đạo cảnh lại bị Tông Sư cảnh đánh cho hoàn toàn ở dưới ở hạ phong.