Tông môn Tiên đạo có như cầu bảo ngọc vô cùng to lớn, luyện đan bình thường đều phải dùng tới Kim Phần Ngọc không nói, bố trí trận pháp, tu kiến đình đài lầu các, không có bảo ngọc tuyệt đối không được.
- Ngươi nói lần này chiêu an còn có trở ngại gì nữa?
Cổ Trần Sa hỏi Ngọc Hàn Lộ.
Những ngày này hắn tiềm tu trong biển, thân tín của Ngọc Hàn Lộ trong Bảo Ngọc Quốc đưa tin thông qua Hải Bằng Điểu, đã hiểu được rất nhiều tình báo.
- Vương gia đại phát thần uy, đánh bại Cốc Hoạ, mặc dù sứ giả đoàn đặc phái viên Đại Uy Vương Triều không có bỏ chạy, nhưng đã không có rất nhiều động tác, ngược lại đệ tử Thái Ất Huyền Môn Tiên đạo càng ngày càng nhiều, nhưng mà đã nhận được tin tức chúng ta sắp tới, cấp cho chúng ta một trận hạ mã uy.
Ngọc Hàn Lộ lộ ra vẻ mặt cơ trí:
- Nhưng thế lực chúng ta bây giờ không phải bọn họ có thể so sánh được.
- Đúng vậy, chỉ cần không phải những lão ngoan đồng trong Thái Ất Huyền Môn ra tay, ta tuyệt đối có thể quét ngang.
Tư chất của Cổ Trần Sa đề thăng làm kỳ tài cái thế, uy lực Long Môn tăng lên tám phần, cảnh giới càng đến Đạo cảnh chín biến, bằng vào thực lực bản thân, có thể nói có thể bỏ qua thế hệ trẻ tuổi.
- Không biết Pháp Vô Tiên thế nào? Lần trước hắn và Bái Nguyệt đánh một trận tại Bất Chu Cung, cũng không có chiếm được tiện nghi, nhưng thực lực vô cùng khủng bố, nhưng mà bây giờ ta gặp được người này, cũng chưa chắc không có lực đánh một trận, đều muốn lập tức đánh bại ta, cũng không đơn giản như vậy.
Cổ Trần Sa cũng có tâm tư đánh một trận chiến với Pháp Vô Tiên, thử xem tỉ lệ của chính mình.
Ngày đó trong thành bảo của mình, tu vi của hắn thấp, tư chất cũng chỉ là trung thượng đẳng, hiện tại bằng vào khổ tâm tính kế, tu vi đâu chỉ tăng lên gấp trăm lần, tư chất cũng tăng lên tới kỳ tài cái thế, mặc dù còn xa không bằng Thánh Nhân trời sinh, cũng không tuyệt vọng.giống ngày xưa như vậy
- Sớm muộn ta cũng sẽ đánh cắp Thiên Tử chi khí của Đại Uy Vương Triều để tăng tư chất của mình thành Thánh Nhân trời sinh, nếu có Thiên Phù trong tay, ta còn không cách nào thay đổi tư chất và vận mệnh của mình, như vậy là ta quá ngu xuẩn.
Cổ Trần Sa có Tế Thiên Phù Chiếu nơi tay, có thể đổi lấy bất cứ đồ vật gì trên thế gian trong Thiên Đạo, có thứ này mà không hiểu lợi dụng, vậy thì không bằng đâm đầu chết đi cho rồi.
- Nếu như Cốc Hoạ bị Vương gia đánh bại, vậy lần này Vương gia còn cần lộ diện không?
Ngọc Hàn Lộ hỏi.
- Nên che giấu thì tốt hơn.
Cổ Trần Sa vẫy vẫy tay:
- Còn nữa Thái Ất Huyền Môn chưa có giải quyết, lần này vẫn là hai người các ngươi làm chủ, Nghĩa Chính trốn ở đằng sau, nếu như xuất hiện đối thủ thật sự khó có thể chống lại, ta và Huyền Vũ bảo bảo sẽ đi ra đánh lén, ta không tin còn có cao thủ cấp bậc Đại Đạo Kim Đan mười tám biến xuất hiện, loại nhân vật cấp bậc này, cho dù là bảy mươi hai Tiên Môn cộng lại cũng không có bao nhiêu.
Nếu như tu thành Kim Đan có thể không chết, cao thủ đã sớm trải rộng khắp thiên hạ.
Đáng tiếc cho dù thành tựu Kim Đan, cũng có thể sống nghìn năm, mà nghìn năm lại không có bao nhiêu cao thủ Kim Đan xuất hiện.
- Phía trước chúng ta chính là bến tàu lớn nhất Bảo Ngọc Quốc.
Ngọc Hàn Lộ chỉ vào phía trước, nói:
- Chúng ta cập bờ tại đó, chỉnh đốn binh mã, liền đi Đô thành, ta đêm nay sẽ gặp mặt phụ vương.
- Chỉ sợ chuyện này không có đơn giản như vậy.
Cổ Trần Sa đã nhìn thấy bên bến tàu, rất nhiều quân thuyền Bảo Ngọc Quốc đã tiến lên, nhìn có vẽ như không cho phép hạm đội của mình cập bờ.
Trên bến tàu, một đội binh sĩ đang tụ tập
Trong binh sĩ thủy còn loáng thoáng có cao thủ giấu ở trong đó.
Cùng lúc đó, có thật nhiều binh sĩ đang đẩy Thiết Xa cực lớn, trên Thiết Xa chuyên chở chính là pháo.
- Có chút ý tứ. . . . .
Cổ Trần Sa nở nụ cười.
Cùng lúc đó, tại Đại Vĩnh triều, hướng Tây bắc có một châu cực lớn, tên là Võ châu.
Võ châu địa vực rộng rộng lớn, dân gian võ phong nồng đậm, còn lợi hại hơn cả Hiến châu, gần như tiểu hài tử đều tập võ, cao thủ võ lâm tầng tầng lớp lớp, rất nhiều thổ hào địa chủ khắp cả nước đều mời bảo tiêu tới từ Võ châu.
Mà thế gia lớn nhất Võ châu chính là Võ gia.
Thời đại Thượng Cổ có một vị Thánh Nhân là Võ Thánh.
Võ gia thế lực to lớn, ngay cả triều đình đều kiêng kỵ ba phần, cho dù Tổng đốc Võ châu hàng năm tới lễ mừng năm mới tại Thiên Phù Triều đều tới chúc mừng Võ gia.
Võ gia chiếm cứ vài toà núi lớn tại trung ương Võ châu, , Dương Võ Sơn, Nguyên Võ Sơn, Chân Võ Sơn, Hóa Võ Sơn, Thái Võ Sơn.
Năm tòa núi lớn, bao quanh phạm vi ngàn dặm vào trong đó.
Năm tòa núi giống như một bàn tay, đứng vững trên mặt đất, trong núi kỳ phong tú lệ, thác nước như rồng, vực sâu như hoạ, phong cảnh như vẽ. Không biết ẩn chứa bao nhiêu huyền bí.
Trong núi, tu kiến cung điện hoa lệ, đều là nơi đệ tử Võ gia cư trú.
Dưới núi là ruộng tốt, kéo dài không dứt, hầu như vô biên vô hạn. Đều phân chia rất chỉnh tề, giữa ruộng và ruộng cũng có phòng ốc, chuyên môn có người trông coi. Địa hình ẩn ẩn tạo thành trận pháp.
Đúng lúc này, trên trời xuất hiện một lão giả, nhìn phạm vi ngàn dặm trước mặt, nhìn năm tòa núi lớn, gật đầu:
- Võ Thánh thật sự lợi hại, di sơn chuyển nhạc, đưa năm tòa Linh sơn đến nơi đây, kiến tạo thành đại trận đoạt thiên địa tạo hóa, tạo phúc vì hậu thế.
Trong lúc nói chuyện, hắn nhẹ nhàng điểm vào không gian, hư không trước mặt xuất hiện rung động, hư không bị mở ra.
- Quỷ Phủ đại nhân quan lâm Võ gia ta, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.
Một giọng nói truyền ra từ trong hư không.