- Hóa thành phù văn, chỉ dẫn phương hướng cho ta.
Dưới lực lượng của Cổ Trần Sa, tinh quang hình cầu biến thành phù văn, bay lên cao xoay tròn, chỉ hướng vào trong Võ Châu thành, sau đó biến mất.
- Quả nhiên, Vũ Khúc tinh chuyển thế ở ngay trong Võ Châu thành, phạm vi rút nhỏ, loại bỏ dễ dàng.
Hắn gật gật đầu, trong nội tâm đã có tính toán.
Cùng lúc đó, trong thượng thư phòng hành cung gần Thừa Thiên Quan, mấy đại nhân vật đang xử lý chính vụ.
Trong thư phòng có đại thần Lâu Trùng Tiêu, Phương Lâm, Chu Hạ, Văn Tướng đang xử lý công vụ chồng chất như núi, bận rộn liên tục. Vào lúc này, trên bảo tọa Hoàng Đế không có một bóng người, Thiên Phù Đại Đế còn chưa xuất quan.
- Chư vị, các ngươi nhìn tờ báo này, Quốc Vận Báo. Lại trực tiếp viết công pháp bí tịch lên đó, ấn hành thiên hạ. Giống như có chút vi phạm lệnh cấm.
Lâu Trùng Tiêu xuất ra một phần báo chí.
- Ta đã xem qua Quốc Vận Báo, hiện tại đã thịnh hành thiên hạ.
Chu Hạ nói:
- Ta cũng có rất nhiều quan viên hỏi thăm, nói về cách nhìn, triều đình xử lý như thế nào.
- Nếu như ta không có nhớ lầm, tờ báo này là thế tử Hằng Thân Vương Đạn Kiếm chủ trì.
Đại thần Phương Lâm trẻ tuổi nhìn một người trong góc:
- Tam Giang Bá, ngươi mới vào thư phòng, cũng cực kỳ quen thuộc thế tử Đạn Kiếm, cái nhìn của ngươi thế nào?
Tam Giang Bá là nam tử trung niên, hai tóc mai hoa râm, mang theo khí chất nho nhã, trước kia là tú tài dân gian vừa, nhưng được Hằng gia giúp đỡ, cưới một vị nữ tử Hằng gia làm phu nhân , lúc đầu Thiên Phù Đế trên triều đình khiển trách Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa, nhưng bắt đầu dùng hắn cứu tế.
Kết quả một vòng cứu tế, Tam Giang Bá làm hết sức xuất sắc, nhanh chóng triệu tập tài chính dân gian, liên lạc quan phủ, các đại thế gia, cũng áp chế đại tai.
Công tích như thế, không thể không phần thưởng, vì vậy cho tiến vào thư phòng, trở thành đầu mối trong triều đình.
Nhưng mà, hắn xếp hạng chót nhất, bình thường làm việc cũng cần cù chăm chỉ, tuyệt đối không tranh chấp cùng những đại thần khác, cũng không có người nào nhằm vào hắn.
Nghe thấy Phương Lâm hỏi hắn, hắn vội vàng ngẩng đầu lên, để cây viết trong tay xuống chắp tay:
- Tại hạ tiến vào thư phòng thời gian ngắn, đang học tập, cũng không có chủ ý gì, ta nghe các vị đại nhân là được.
- Ta cảm thấy việc này tốt, ấn hành võ học, phát hành thiên hạ, mỗi người đều có thể học võ, phấn khởi tinh thần thượng võ vận mệnh quốc gia.
Lúc này Lương Đào nói chuyện:
- Thế tử của Đại điện hạ có công lao, chinh chiến Man Hoang, khai cương khoách thổ, đánh ra mảng lớn cơ nghiệp, đây là võ công, thành tựu về văn hoá giáo dục giao tiếp văn nhân, lo lắng vận mệnh quốc gia, ngươi xem ngôn luận trên báo chí rất sâu sắc, hiện tại vua và dân đều trầm trồ khen ngợi, đã được dân tâm.
- Việc này là tốt là xấu, nếu như liên lụy đến thế tử Đại điện hạ, chúng ta nên thỉnh Hoàng Thượng định đoạt.
Văn Tướng rất nghiêm túc:
- Nhưng mà các vị, Hoàng Thượng đã bế quan mấy tháng chưa từng lộ diện, chính vụ đều do chúng ta xử lý, cũng không bảo bất cứ vị Hoàng tử nào giám quốc, chúng ta không có bất kỳ người tâm phúc, đại sự không cách nào làm chủ. Dẫn đến rất nhiều việc đều không thể xử lý. Đợi lần sau Hoàng Thượng xuất quan, chúng ta cùng báo đại sự này lên.
Rất nhiều đại thần đều nhìn lẫn nhau, cảm thấy việc này cần hỏi thái độ của Hoàng Thượng, xem hoàng tử kia tương lai sẽ có cơ hội kế thừa đại nghiệp.
Hiện tại Thiên Phù Đại Đế cũng không tỏ thái độ, cũng không có đặc biệt vừa ý Hoàng tử nào.
- Các vị đại nhân đang thảo luận chính vụ sao?
Nhưng vào lúc này, trước cửa thư phòng xuất hiện một nữ tử.
Cô gái này che mặt, toàn thân để để lộ ra khí tức sao trời cùng đồng hành.
- Thì ra là Minh Phi nương nương, kính xin dừng lại, hậu cung không được đi vào thư phòng.
Mấy vị đại thần vừa nhìn, lập tức đứng thẳng lên.
Nữ tử che mặt chính là Võ gia Võ Đương Không, Đại chưởng quỹ Cảnh Võ thương hội, bị Thiên Phù Đại Đế gọi tiến cung, sắc phong là Minh Phi.
- Các vị, ta tuân theo Thánh ý đến đây.
Minh Phi Võ Đương Không vẫn đi vào thư phòng, trên tay của nàng có thêm một đạo thủ dụ.
- Các vị đại nhân xem đi, đây là thủ dụ do Hoàng Thượng tự tay viết, nói trong lúc bế quan, có thể vào thư phòng giải quyết sự vụ khó quyết định, bổn cung có thể xử trí.
Đạo thủ dụ được Minh Phi Võ Đương Không đặt lên mặt bàn.
Lập tức giữa, tất cả đại thần đều tới quan sát.
Phía trên quả nhiên là bút tích của Thiên Phù Đại Đế:
- Trẫm trong lúc bế quan, Minh Phi có thể vào thư phòng quyết định sự vụ khó cùng các vị đại thần.
Các đại thần liên tục xác nhận, đích thật là Thiên Phù Đại Đế tự viết, giả mạo không được.
Nhưng ý chỉ như thế quá không thể tưởng tượng.
Các triều đại đổi thay hậu cung không được can chính không nói, Thiên Phù Triều đến nay mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng cử động lần này, hoàng hậu tại hậu cung cũng tuân thủ quy củ nghiêm ngặt.
Hiện tại Minh Phi mới vừa tiến vào hậu cung, tư lịch nông cạn, không có chỗ đứng trong hậu cung, Hoàng Thượng đã cho nàng vào thư phòng thay các Hoàng tử chủ trì đại cục, đây là ý gì?
Truyền đi, người trong thiên hạ nhìn như thế nào?
Triều đình rất nhiều đại thần nhìn như thế nào?
Nếu như không phải Thiên Phù Đại Đế từ trước đều sáng suốt thần võ, cao cao tại thượng, tính toán tất cả, trấn áp chúng thần quần Tiên, rất nhiều đại thần nhìn thấy ý chỉ đều nhất định sẽ cho rằng Hoàng Thượng váng đầu rồi.