Long Phụng Bảo Thoa Duyên

Chương 19: Chương 19: Râu kia cằm nọ sinh nghi vấn - Đồn thổi nghe qua ý tự thương




Chối tai nhất là đạo nhân kia lại thòng một câu: “Tiểu tử họ Đoàn ấy đã sớm có ý trung nhân khác rồi”. Sử Nhược Mai trong lòng không khỏi nghĩ ngợi, “Chuyện này không biết là thật hay giả? Nếu là thật, tại sao đêm đó chàng còn thổ lộ tâm tình với ta thành khẩn như vậy? Hiện tại bất quá mới chỉ cách biệt mấy ngày, chẳng lẽ trong mấy ngày đó mà chàng đã tìm được người tri âm, ý hợp tâm đầu rồi sao? Nhưng nếu là vậy, cũng không thể dùng từ ’sớm đã’ được, xem ra nhất định là có ngộ nhận”.

Thế nhưng nàng lại nghĩ bụng, “Không có lửa thì sao có khói, nếu hoàn toàn không có chuyện gì, thì sao trên giang hồ lại đồn thổi như vậy, ngay cả mấy tên đạo tặc này cũng biết được?”

Mặt khác, vẫn còn hai điểm khả nghi nữa, thứ nhất, đạo nhân kia nói khi nàng còn nhỏ đã từng gặp nàng thế nhưng Sử Nhược Mai vắt óc ra nghĩ cũng không nhớ được đã gặp qua đạo nhân đó khi nào. Lúc nàng còn nhỏ đều ở trong nha môn Tiết độ sứ của Tiết Tung, căn bản là không có đạo sĩ với hòa thượng dám đến hóa duyên. Thứ hai là thần tình và ngữ khí của bọn họ khi đề cập đến phụ thân nàng. Sử Nhược Mai thầm nghĩ “Bọn chúng nói ‘lão tử quỷ cha của nha đầu’, lời này nên dùng để chỉ cha ruột ta mới đúng chứ. Nhưng thân thế của ta vốn là một câu đố bí mật, kẻ biết được bất quá cũng chỉ có mấy người, người bên ngoài đều tưởng rằng Tiết Tung là phụ thân ta, tên đạo tặc này làm sao lại biết ta còn có cha ruột? Thêm nữa, cha ta là tiến sĩ Đại Đường, năm đó bị An Lộc Sơn hại chết, tại phủ An Lộc Sơn người hào khí ngất trời, không sai, khi đó người khác sao dám nhắc bừa đến danh tự cha ta. Nhưng An Lộc Sơn sớm đã bại vong, sao tên đạo tặc này lại nói danh tự của phụ thân ta không được nhắc bừa đến? Còn nữa, hắn nói cái gì mà ‘hiện tại tin tức cẩn mật’, như vậy là có ý gì?” Lời này thật mập mờ khó hiểu, là thực hay giả, cho dù nàng có thông minh tuyệt đỉnh cũng không sao giải thích nổi!

Nàng đâu biết rằng, “nha đầu họ Sử” mà một tăng một đạo nói đến căn bản không phải là nàng! Người bọn họ nói đến chính là Sử Triêu Anh. Chỉ vì Sử Nhược Mai trước đó nghi ngờ đến mình trước, nghe thấy mỗi câu đều giống như đang nói về mình. Bọn họ nói “ý trung nhân” của Đoàn Khắc Tà mới đúng là nói đến nàng, thế mà nàng lại cứ luôn cho đó là một người khác.

Sử Nhược Mai lưu tâm lắng nghe câu chuyện của một tăng một đạo, bất tri bất giác nàng lại dừng đũa, bỏ chung rượu xuống, ánh mắt chỉ xoay quanh hai người bọn họ. Thần tình như vậy đương nhiên là rất nhanh dẫn dụ sự chú ý của đối phương.

Sử Nhược Mai lúc này vẫn mặc trang phục thư sinh như trước, hòa thượng và đạo sĩ kia trên giang hồ đều là bậc đại hành gia, nhãn quang lợi hại, vừa nhìn đã thấy vài phần. Hai người đưa ánh mắt trao đổi với nhau, trong lòng đều muốn nói một câu, “Chẳng lẽ lại chính là nha đầu này? Hoặc giả tối thiểu cũng có quan hệ với nha đầu kia, nếu không sẽ không lưu tâm như vậy, nghe trộm chúng ta nói chuyện”.

Hai người có cùng tâm tư như nhau, không hẹn mà cùng đứng dậy tiến về phía bàn Sử Nhược Mai.

Đạo sĩ chắp tay hỏi:

“Tướng công, cao danh đại tánh, có thể cho biết được không?”

Hòa thượng kia lại hỏi thẳng tuột hơn:

“Ê, tiểu ca, ngươi có phải họ Sử không?”

Sử Nhược Mai trong lòng tức giận, lớn tiếng nói:

“Ta với các ngươi không quen biết, ngươi quản họ với tên ta làm gì?”

Hòa thượng kia cứng họng, lão lại lập tức cười lạnh nói:

“Ngươi không có ý kết bạn với chúng ta sao? Được, ta đây lại muốn hỏi ngươi một câu, vì sao ngươi lại chăm chăm nhìn chúng ta, nghe trộm câu chuyện của chúng ta?”

Sử Nhược Mai đáp:

“Ngươi thấy là ta nhìn ngươi à, các ngươi trên tửu lâu uống rượu thì không cho người khác nhìn sao?”

Thiếu niên thôn quê mặc chiếc áo khoác bằng vải thô ngồi bên cạnh đột nhiên lẩm bẩm một mình:

“Đại hòa thượng uống rượu ăn thịt, thực là chuyện hi hữu, trách sao được người ta nhìn tới vài lần”.

Hòa thượng kia quát lên:

“Thúi lắm, đại hòa thượng ăn thịt uống rượu thì sao? Tiểu tử nhà ngươi dám quản chuyện của Phật gia à?”

Thiếu niên kia cuống quít rụt đầu, hắn thì thào nói:

“Tôi chỉ nói là chuyện hi hữu thôi, nói một chút cũng không được sao?”

Đạo sĩ nọ bảo:

“Sư huynh hà tất vì bọn hạ nhân quê mùa mà động khí, trước tiên chúng ta cùng với vị thí chủ này luận đàm chánh sự đi. Ngươi vì chúng ta mà ngừng uống rượu, chúng ta thật vô ý quá, nào, ta trước tiên kính ngươi một chung!”

Hắn liền nhấc bầu rượu lên, đẩy về phía trước, làm bộ muốn rót rượu cho Sử Nhược Mai.

Khi hắn đẩy bầu rượu này đã ẩn tàng nội kình bên trong, đó là một chiêu rất lợi hại, thực sự muốn thử xem Sử Nhược Mai có biết võ công hay không? Nếu như Sử Nhược Mai lão luyện thì cũng có thể hoàn toàn giả như không hay biết, để mặc không lý đến, đạo sĩ kia không thử ra tuyệt không dám làm càn đả thương người. Thế nhưng Sử Nhược Mai lại sớm chán ghét hai người này, nhìn thấy hắn đột nhiên tập kích mình, trong lòng càng thêm tức giận, nàng mắng một tiếng:

“Tặc đạo, vô lễ!”

Chưởng tay nàng liền chà lên bầu rượu, chiếc đũa nhoáng lên điểm tới “Thốn mạch” trên hổ khẩu đạo nhân.

Sử Nhược Mai vận dụng chính là bí quyết nội công thượng thừa chữ “Đái”. Đạo sĩ kia mặc dù công lực thâm hậu, vốn dĩ cao hơn nàng nhưng Sử Nhược Mai đồng thời sử dụng công phu dùng chiếc đũa điểm vào huyệt mạch, động tác lại nhanh lẹ vô cùng. Trong khoảng thời gian ngắn đó, đạo sĩ kia không thể lo hết các mặt được, chỉ đành vội vàng rút tay lại. Ngay lúc đó hắn chỉ cảm thấy hổ khẩu tê buốt, bầu rượu cũng đã rời tay bay ra!

Hòa thượng nọ lại đang đứng bên cạnh, bầu rượu tấu xảo lại bay tới phía hắn, mặc dù không bị đụng phải nhưng rượu cũng bắn vào má hắn, cảm giác nóng nóng cay cay rất khó chịu.

Hòa thượng đại nộ, phất ra một chưởng, bầu rượu lại chuyển hướng bay về phía Sử Nhược Mai.

Sử Nhược Mai nghe thấy hơi gió này, thoáng rùng mình, “Hai tên ác tặc khẩu xuất cuồng ngôn, quả nhiên có vài phần bản lĩnh thực!”

Nàng sợ tiếp không nổi, sẽ bêu xấu trước mọi người, liền vội vàng dùng thân pháp khinh xảo nhanh tránh khỏi. Bầu rượu kia bay ra cửa sổ, rơi xuống giữa sông. Những giọt rượu văng ra tứ phía, Sử Nhược Mai cũng bị rượu vẩy ướt đầy đầu đầy mặt.

Thiếu niên quê mùa lúc này duỗi mình thò đầu ra, y chắt lưỡi than:

“Đáng tiếc, đáng tiếc, bầu rượu ngon như vậy lại lãng phí mất”.

Hòa thượng kia rống lên một tiếng lớn, một tay hắn hướng Sử Nhược Mai chộp tới, Sử Nhược Mai lại điểm chiếc đũa ra. “Rắc” một tiếng, chiếc đũa đã bị gãy làm hai đoạn.

Nguyên lai hòa thượng này luyện công phu “Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam”, nhưng Sử Nhược Mai dùng lại chính là độc môn thủ pháp điểm huyệt, cũng đã điểm trúng thốn mạch của hòa thượng. Hòa thượng kia có “Kim Chung Tráo” hộ thân, tuy không bị thương nhưng cũng giống như bị mũi kim sắc nhọn đâm phải, tức thì hắn nhảy dựng lên!

Đạo sĩ kia bình tĩnh cẩn thận, hắn vừa mới nếm một chút thua thiệt liền tạm thời tụ thủ bàng quan. Lúc này hắn thấy Sử Nhược Mai và đồng bọn của mình đã trao đổi một chiêu, trong lòng rất lấy làm kỳ quái.

Nguyên lai vừa rồi chiếc đũa của Sử Nhược Mai thật ra vẫn chưa điểm trúng “Thốn mạch” của hắn, đầu đũa mới chỉ chạm một chút vào ống tay áo hắn nhưng cánh tay hắn đã tê buốt, không thể chịu nổi nên đành phải buông bầu rượu ra. Công phu điểm huyệt tối lợi hại chính là “Cách không điểm huyệt”, loại công phu này cần phải có nội công thượng thừa mới có thể vận dụng được, tiếp đến thì không cần chạm tới người cũng có thể dùng nội lực phong bế huyệt đạo đối phương. Công phu điểm huyệt của Sử Nhược Mai tựa hồ nằm giữa hai cấp bậc. Chiếc đũa của nàng hoàn toàn chưa tiếp xúc với kinh mạch của đối phương nhưng cũng không phải ở khoảng cách xa như “Cách không điểm huyệt”. Chiếc đũa của nàng và “Thốn mạch” của đối phương thực sự chỉ cách nhau một lớp ống tay áo. Đạo nhân chính bởi vì nếm mùi thua thiệt nên không dám lỗ mãng hành sự, chỉ đứng xem rốt cuộc còn có gì nữa.

Nhưng mới nhìn, hắn liền nhận ngay ra sơ hở, trong lòng lại càng lấy làm kỳ quái. Nên biết, nếu như Sử Nhược Mai có công lực như hắn nghĩ thì hòa thượng kia dù có “Kim Chung Tráo” hộ thân cũng tuyệt không thể chế ngự được. Nhưng hiện tại, hòa thượng không hề thụ thương, chỉ nhảy lên một cái, hơn nữa chiếc đũa của Sử Nhược Mai đã bị va chạm gãy làm hai. Đồng thời, hắn còn nhìn ra, thủ pháp điểm huyệt của Sử Nhược Mai mặc dù tinh diệu, nhưng vận dụng lại không được thành thục lắm, tựa hồ như chim non mới xuất đạo.

Đạo sĩ này càng thấy kỳ lạ không sao hiểu nổi, “Đây là đạo lý gì? Chẳng lẽ ả vẫn cố ý chưa xuất toàn lực hay sao? Nhưng vì cớ gì mà vừa rồi mới xuất thủ đấu với ta lại dùng công phu điểm huyệt lợi hại đến như vậy?”

Hòa thượng kia nhảy tít lên cao, lão rống lên một tiếng sử ra chưởng lực “Phá Bi thủ”. Người đang ở trên không, một chưởng kích xuống. Sử Nhược Mai xoay tít thân mình một vòng, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm” vang lên. Hòa thượng kia không đánh trúng Sử Nhược Mai nhưng lại đánh bay chiếc bàn ăn.

Bọn họ trên tửu lâu giao đấu, chỉ đấu khiến cho hầu bàn kêu khổ, khách nhân đua nhau chạy tránh. Hòa thượng kia lực đại chiêu mãnh, mỗi lần phát chưởng đều mang theo tiếng gió ầm ầm, bàn ghế bát đĩa bị đánh vỡ đầy sàn, những tiếng bùng, bàng, rầm, ầm không ngớt bên tai. Sử Nhược Mai lại dựa vào thân pháp nhanh nhẹn khéo léo, xuyên qua xuyên lại giữa đám bàn ghế. Hòa thượng kia rốt cục cũng đánh không được nàng, liên tiếp đánh bay vài chiếc bàn ăn nữa.

Đạo sĩ kia mắt thấy Sử Nhược Mai vài lần ngộ hiểm chiêu, mỗi lần đều chỉ có thể tránh né chứ không dám đón đỡ. Hắn nhận định tài nghệ của nàng cũng chỉ có thế, hoàn toàn không phải giả vờ, khi đó mới yên tâm, hắn cười một tiếng rồi nói:

“Sử cô nương, giao đấu trên tửu lâu thực là bất nhã, chúng ta tìm nơi nào khác đàm đạo đi”.

Đến lúc này, một tăng một đạo đều đã nhận định nàng chính là Sử Triêu Anh.

Sử Nhược Mai vừa thẹn vừa giận. Nói thì chậm nhưng diễn biến rất nhanh, đạo sĩ kia đã đánh tới nàng, Sử Nhược Mai ném bay một chiếc bàn ra cản lại. Nàng chợt rút kiếm ra quát:

“Các ngươi còn tiến lên một bước, đừng trách bảo kiếm của ta không có mắt!”

Đạo sĩ cười nói:

“Bảo kiếm của ngươi không có mắt nhưng ta lại có mắt”.

Hắn phất ống tay áo dài quét bật bảo kiếm của Sử Nhược Mai sang một bên.

Hòa thượng kia hét lớn một tiếng, giương rộng hai tay lại chụp đến. Sử Nhược Mai hoành kiếm nhắm ngay yết hầu của hòa thượng chém tới. Yết hầu là nơi “Kim Chung Tráo” khó luyện đến nhất, hòa thượng vội vàng chụp lấy một chiếc ghế chặn lại.

Kiếm này của Sử Nhược Mai không phải thực chiêu, vừa mới chạm vào chiếc ghế, mũi kiếm bật lên, chớp nhoáng đã chuyển hướng đâm tới đạo sĩ kia.

Đạo sĩ thấy nàng biến chiêu thần tốc, chiêu số khinh linh, cũng ngầm bội phục, “Kiếm pháp của nha đầu này so với công phu điểm huyệt của ả càng cao minh hơn, chỉ tiếc công lực còn chưa đủ mà thôi”.

Lập tức hắn phất ống tay áo dài gạt ra nhưng cũng không dám đoạt lấy bảo kiếm của nàng.

Sử Nhược Mai ỷ vào thân pháp khinh linh, lại dựa vào đám bàn ghế đang đổ ngã ngổn ngang yểm trợ, một thanh Cương kiếm chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc, không ngờ lại có thể chống đỡ được mười mấy chiêu.

Hòa thượng kia thân mình mập mạp, mặc dù có một thân khổ luyện ngoại công, nhưng rốt cuộc còn chưa luyện đến mức đao thương bất nhập. Chiếc ghế của hắn dùng không được thuận tay, suýt nữa bị Sử Nhược Mai đâm trúng.

Hòa thượng giận dữ, hắn ném chiếc ghế ra, lột áo cà sa nói:

“Đạo huynh, chúng ta giăng lưới bắt cá”.

Hắn vung áo cà sa lên, trông tựa như một đám mây hồng chụp xuống đầu Sử Nhược Mai. Đạo sĩ kia cũng ở một đầu huy động hai ống tay áo dài, lừa lừa áp sát, thừa sơ hở để cuốn lấy trường kiếm của Sử Nhược Mai. Vòng vây của bọn họ càng lúc càng hẹp lại, kiếm pháp của Sử Nhược Mai cũng dần dần không thi triển được.

Trên tửu lâu, khách nhân đều đã chạy sạch sẽ, hầu bàn, chưởng quỹ cũng đều trốn kín, tiếng bát đĩa vỡ nát, bàn ghế đổ ngã hòa thành một mớ âm thanh hỗn độn, làm chấn động đất trời.

Hòa thượng kia quát lớn:

“Xem ngươi còn trốn đi đâu?”

Chiếc áo cà sa múa gió vù vù hướng đầu Sử Nhược Mai chụp đến. Chợt nghe một tiếng “ối chà” ngăn lại, đột nhiên có người ôm lấy đùi hòa thượng hét lớn:

“Giẫm chết người rồi!”

Nguyên lai còn một người khách chưa bỏ chạy, đó chính là gã thiếu niên quê mùa khoác bố y.

Hòa thượng kia giận dữ, dùng lực hất ra, đá thiếu niên kia lộn nhào. Thiếu niên kia cũng đã hung hăng cắn một miếng trên bắp đùi hắn. Hòa thượng này đã luyện được công phu “Kim Chung Tráo” nhưng cũng bị gã cắn một miếng đến máu me đầm đìa.

Chiếc áo của hòa thượng bay lên không, nói thì chậm nhưng khi đó rất nhanh, Sử Nhược Mai đã trở tay một kiếm đâm trúng ngay “Dũ Khí huyệt” ở tiểu phúc hắn. Cho dù hòa thượng kia là mình đồng da sắt nhưng cũng không chịu nổi, hắn hô lên một tiếng lớn rồi “ầm” ngã xuống.

Thiếu niên kia lăn lóc trên sàn lầu, trùng hợp lại lăn đến bên cạnh tên đạo sĩ. Tên đạo sĩ vung chân đá gã, thiếu niên liền hét lớn:

“Cứu mạng, cứu mang!”

Nói rồi gã ôm chặt lấy chân lão đạo sĩ kéo xuống, đạo sĩ cũng suýt chút nữa bị té ngã.

Công phu của đạo sĩ so với hòa thượng có phần cao minh hơn, một chân bị ôm bỗng khua tròn, thiếu niên kia không giữ được, chỉ đành phải buông tay ra. Lão đạo sĩ liền phi một cước đá gã ra. Thiếu niên kia kêu lên:

“Đánh chết người rồi, cứu mệnh, cứu mệnh!”

Rồi đột nhiên gã lộn người, theo song cửa sổ bay ra ngoài.

Sử Nhược Mai vẫn còn mơ mơ hồ hồ, không biết thiếu niên này đã ngầm ám trợ nàng một tay. Nghe tiếng thiếu niên kia kêu lên, nàng liền hoảng hốt vội vàng chạy qua cứu mệnh gã, một kiếm hướng lão đạo sĩ đâm tới.

Trước đó, mũi kiếm của Sử Nhược Mai mấy lần đâm đến đều bị hắn vung tay áo đánh ra. Thế nhưng lần này lại không giống như vậy, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, ống tay áo của đạo sĩ đã bị cắt đứt một mảnh, mũi kiếm lướt qua cắt một vết thương dài hơn năm tấc trên cánh tay hắn.

Nguyên lai đạo sĩ này vừa mới bị thiếu niên quê mùa kia siết bị thương gân mạch nơi mắt cá chân, không những chạy nhảy không linh hoạt mà công lực cũng vì vậy bị tổn thương, so với nguyên bổn tối đa cũng chỉ còn có bảy phần.

Sử Nhược Mai cũng chỉ trừng phạt vừa phải, một kiếm đâm trúng, nàng liền thu chiêu, cười lạnh nói:

“Ngươi nói ngươi có mắt nhưng ta thấy ngươi là thứ có mắt không tròng. Lần sau còn dám vô lý làm càn, gây chuyện sai quấy, gặp phải tay ta, ta sẽ móc “chiêu tử” của ngươi ra (đây là thuật ngữ giang hồ, chiêu tử tức con ngươi)”.

Đạo sĩ kia biết võ công của Sử Nhược Mai kém hắn xa thế nhưng bản thân mình không hiểu sao lại thua, hắn tức giận đến thất khiếu phun khói. Hòa thượng kia bị thương càng nặng hơn, hắn đang tự vận khí giải huyệt, rên rỉ đau đớn, căn bản nói không ra lời.

Sử Nhược Mai đang muốn rời đi, chợt nhìn thấy chưởng quỹ đích thân chạy ra, ngoác miệng khóc lớn. Sử Nhược Mai nói:

“Chưởng quỹ, ngươi đừng khóc, ta sẽ bồi thường tiền cho ngươi”.

Chưởng quỹ kia thôi khóc, lau nước mắt nhưng thấy Sử Nhược Mai lấy ra chỉ mấy đồng bạc vụn, thì lại sanh thất vọng, lão rầu rĩ nói:

“Khách quan, chỗ này, chỗ này....”

Lão cứ “chỗ này” đến nửa ngày mới dám lấy dũng khí nói:

“Chỗ này, một chút này không đủ đâu!”

Sử Nhược Mai tức cười nghĩ thầm: “Ta thật là hồ đồ, lần này cơ hồ đã phá hủy cả quán điếm của người ta, có thể nào lại chỉ trả có tiền cơm rượu”.

Nàng mang lấy hết chỗ kim đậu chưa đổi thành ngân lượng ra, để lại một nắm trên mặt sàn rồi nói:

“Đây là vàng thật, tuyệt không lừa ngươi, thế này là đủ cả rồi chứ?”

Nàng lại nhớ đến thiếu niên kia nên vội vội vàng vàng cũng nhảy qua song cửa sổ xuống dưới. Đạo sĩ thấy Sử Nhược Mai ra tay rộng rãi như vậy, lại càng nhận định nàng chắc chắn là Sử Triêu Anh.

Chỉ thấy thiếu niên kia đang ở bên bờ sông ôm một quải trượng đi tới. Sử Nhược Mai như bỏ được một khối đá trong lòng xuống, nàng nói:

“Vị đại ca này, ta xin lỗi ngươi, ngươi không bị thương đấy chứ?”

Thiếu niên kia đáp:

“Không sao, không sao, may mắn là lão thiên gia có mắt không khiến ta rơi xuống sông nuôi ba ba, chỉ bị xây xát ngoài da và thương ở mắt cá chân. Ngươi đánh thắng rồi chứ? Cung hỉ, cung hỉ”.

Sử Nhược Mai thấy gã vẫn có thể bước đi, biết là chỉ bị thương nhẹ, nàng cũng không có thời gian nói chuyện với gã, liền lấy ra một đĩnh bạc lớn, rồi lại lấy ra một chiếc khăn tay, lựa lấy một chút dược cao để lại trên khăn tay, nàng nói:

“Đây là kim sang dược hảo hạng, ngươi mang dược cao này đắp lên vết thương, qua hai ngày vết thương sẽ lành lại. Đĩnh đại ngân này, tặng ngươi để sinh hoạt”.

Nàng nghĩ thiếu niên này trong hai ngày sẽ không thể kiếm sống được cho nên mới tặng gã đĩnh đại ngân để bồi thường, nàng tưởng rằng thiếu niên nhất định sẽ mừng rỡ. Nào ngờ thiếu niên lại biến sắc mặt nói:

“Đây là ý gì, ta không phải là khiếu hóa tử đâu nha!”

Sử Nhược Mai đỏ bừng mặt, thu lại cũng không hay mà không thu lại cũng chẳng hay. Trùng hợp lại có một khiếu hóa tử ngang qua, thiếu niên kia chợt nói:

“Ta thay ngươi tặng cho hắn nhé”.

Nói rồi y ném đĩnh bạc cho hóa tử, hóa tử kia ngơ ngác một hồi rồi mới mở miệng nói được mấy từ “Đa tạ”. Thiếu niên kia nói:

“Bạc là của vị tướng công này, ngươi hãy đa tạ hắn. Ờ, mà trên người ngươi có nhiều mụn nhọt thế kia, chỗ dược cao này cũng tặng cho ngươi luôn. Đây cũng là của vị tướng công này”.

Sử Nhược Mai bị y hí lộng đến cười chẳng nổi, nàng liền phất tay áo bỏ đi. Đi được một hồi, nàng dần dần bình tĩnh lại, bỗng dưng nghĩ thầm, “Cử động của gã thiếu niên quê mùa thật ra rất không tầm thường!” Nàng càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, vừa quay đầu lại nhìn thì đã không thấy bóng dáng của thiếu niên kia đâu nữa.

Sử Nhược Mai nhủ thầm, “Ta cười đạo sĩ có mắt không tròng, xem ra ta cũng nhìn lầm người rồi, nếu như thiếu niên kia không biết võ công, từ trên lầu cao bị quăng xuống há có thể lại chỉ bị thương nhẹ thôi sao? Thật không ngờ trong lúc vô ý ta lại đắc tội với người ta”. Đó là nàng còn chưa nghĩ đến chính thiếu niên này vừa rồi trên tửu lâu đã ám trợ nàng nên nàng mới có thể thủ thắng. Một lát sau nàng cũng quên bẵng chuyện này.

Sử Nhược Mai chạy một hơi đến trước cửa phủ Niếp Phong, giờ ngọ vừa qua một khắc, lão môn công [1] rất ngạc nhiên, trố mắt nhìn nàng hỏi:

“Ngươi tìm ai?”

Sử Nhược Mai khúc khích cười nói:

“Lão Vương, lão không nhận ra ta ư?”

Lão môn công mới kêu lên:

“Hóa ra là Tiết tiểu thư, cô làm ra bộ dạng như thế này, nếu không phải cô mở miệng nói, tôi không thể nhận ra cô được”.

Niếp Phong và Tiết Tung hai người trước kia là hàng xóm sát vách, thuở nhỏ Sử Nhược Mai suốt ngày ở cùng với Niếp Ẩn Nương. Lão môn công này ở Niếp gia đã có đến mấy mươi năm, chính là đã nhìn các nàng lớn lên.

Lão môn công kia nói:

“Lão gia ra ngoài rồi, tiểu thư còn ở trong nhà, đang ở phía sau hoa viên luyện kiếm, để lão đưa cô đến”.

Sử Nhược Mai nói:

“Không cần đâu, để tự ta đi”.

Lão môn công cười nói:

“Tiết tiểu thư, cô đóng giả nam nhi lại càng anh tuấn. Tôi một chút cũng nhận không ra. Chà, đáng tiếc là không phải thật, bằng không cùng với tiểu thư nhà chúng tôi thật sự là một đôi trời sinh”.

Sử Nhược Mai dương dương đắc ý, vì bản thân mình cải dạng nam trang lại có thể gạt được nhãn tình của lão môn công nên rất vui vẻ, nàng cười nói:

“Lão môn công, lão không cần lo lắng cho tiểu thư, nàng ta sớm đã có ý trung nhân rồi”.

Lão môn công lại ngạc nhiên hỏi:

“Tiểu thư đã hứa hôn với người ta? Tại sao ta lại không biết vậy?”

Sử Nhược Mai cười nói:

“Một lát sau lão sẽ biết liền, ta chính là vội đến làm mai cho nàng ta đó”.

Sử Nhược Mai tiến vào hoa viên, quả nhiên thấy Niếp Ẩn Nương đang luyện kiếm, chỉ thấy kiếm sử như bay, kiếm quang lướt đến đâu, hàng hàng lớp lớp cánh hoa bay đến đấy. Nàng đang luyện chiêu “Phi Hoa Trục Điệp” trong “Huyền Nữ kiếm pháp”. Môn kiếm pháp này nếu luyện đến cảnh giới tối tinh diệu có thể chém lìa cánh hoa mà không làm tổn thương đến hoa, có thể đâm rớt cánh bướm mà không làm nó chết, Niếp Ẩn Nương còn chưa đạt tới cảnh giới này nhưng khoảng cách cũng không còn xa nữa.

Sử Nhược Mai lại gần, lớn tiếng tán dương:

“Hảo kiếm pháp!”

Niếp Ẩn Nương chớp nhoáng thu chiêu, trên mặt mang thần sắc kinh ngạc, ngưng mắt nhìn Sử Nhược Mai.

Sử Nhược Mai cười nói:

“Tỷ nhìn gì vậy, chẳng lẽ không nhận ra muội sao?”

Niếp Ẩn Nương nói:

“Muội lại đây mà xem bộ dạng của muội kìa, muội vừa mới đánh nhau với ai vậy?”

Nàng kéo tay Sử Nhược Mai đưa đến hồ sen để soi, Sử Nhược Mai lúc này mới chợt hiểu ra, nàng nói:

“Thảo nào, lão môn công đó lại cứ trố mắt ra nhìn”.

Nguyên lai nàng đầu tóc rối tung, y phục không chỉnh, mình dính bụi đất, trên mặt còn có vài loại màu sắc khác nhau, tựa như bị nước canh, nước rau, tương, dầu đủ thứ dính phải. Sử Nhược Mai vừa tức lại vừa buồn cười, nàng nói:

“Hừm, lão môn công còn cố ý trêu chọc ta, nói ta là tiểu tử tuấn tú chứ”.

Niếp Ẩn Nương lấy khăn tay, nhúng nước trong hồ sen giúp nàng lau sạch những dơ bẩn trên mặt rồi cười:

“Muội sao lại nghịch ngợm như vậy, đến cửa nhà chúng ta rồi còn đánh nhau với người khác?”

Sử Nhược Mai đáp:

“Tỷ đừng cười muội đi, chẳng có gì hay cả, thật là tức chết muội mà”.

Lập tức nàng mang chuyện tao ngộ trên tửu lâu ra kể cho Niếp Ẩn Nương nghe, nàng phẫn hận nói:

“Muội cùng với tên mũi trâu, xú hòa thượng đó căn bản là không quen biết, nhưng không biết ai sai bọn chúng kiếm muội gây sự, tỷ xem thế có bực mình không?”

Niếp Ẩn Nương kinh ngạc hỏi:

“Lại có chuyện như vậy sao, không phải muội nghe nhầm đấy chứ? Hoặc giả bọn chúng nói đến một người khác?”

Sử Nhược Mai đáp:

“Muội đối với một số giang hồ thiết khẩu, mặc dù chưa hoàn toàn hiểu rõ nhưng nghe cũng hiểu được bảy tám phần, quyết không phải nghe nhầm, người chúng nói đương nhiên là muội. Tỷ nghĩ lại xem, thiên hạ còn có một “nha đầu họ Sử” khác cùng với “tiểu tử họ Đoàn” ở chung một chỗ hay sao?”

Nàng thuật lại lời của đạo sĩ kia, trên mặt bất giác cũng ửng hồng. Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Chuyện này thực kỳ quái. Là ai đã tiết lộ làm ngay cả người không quen biết cũng biết duyên cớ muội vì Đoàn Khắc Tà mà xung đột với người nhà?”

Sử Nhược Mai nói:

“Bọn chúng còn rõ cả lai lịch sư môn và trình độ võ công của muội. Bất quá cũng có một số chỗ mà bọn chúng nói không đúng lắm”.

Lập tức nàng mang những chỗ nghi ngờ trong lòng nói ra. Niếp Ẩn Nương kiến thức lịch duyệt, so với nàng suy nghĩ sâu sắc hơn, vừa nghe xong là mơ hồ cảm giác bên trong có điều kỳ quặc nhưng nàng cũng giống như Sử Nhược Mai, không biết còn có một Sử Triêu Anh nên cũng không chút nghi ngờ cho rằng người mà một tăng, một đạo kia nói đến chính là Sử Nhược Mai. Còn về phần tại sao trong lời nói của bọn chúng lại lộ ra sơ hở này, nàng vắt óc cũng không thể giải thích nổi.

Từ đầu chí cuối, Sử Nhược Mai vẫn chưa đề cập đến thiếu niên quê mùa kia. Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Muội đã đánh bọn chúng một trận, cơn giận này cũng có thể tiêu tan rồi. Xem ra bọn chúng bất quá chỉ là nhân vật hạng nhị tam lưu, bị muội cho nếm mùi đau khổ, thiết nghĩ cũng không dám lại đến tìm muội gây chuyện nữa, có thể không cần để tâm đến. Này, hay là nói đến chuyện của muội với Đoàn Khắc Tà đi, rốt cục các ngươi thế nào rồi?”

Sử Nhược Mai thấp giọng:

“Đang muốn thỉnh giáo tỷ....”

Nàng vừa mới nói xong một câu, chợt thấy lão môn công kia vội vã chạy đến kêu:

“Tiểu thư, có khách nhân đến cầu kiến lão gia. Tôi nói lão gia không có nhà, y đệ trình danh thiếp nhờ lão cầm đến cho tiểu thư, hỏi tiểu thư có thể gặp hắn được không?”

Niếp Ẩn Nương cầm danh thiếp lên xem, nàng nói:

“À, nguyên lai là Thần Tiễn Thủ Lữ Hồng Xuân. Được rồi, lão mời y đến phòng khách ngồi một chút, ta thay y phục rồi sẽ ra”.

Sử Nhược Mai khúc khích cười.

Niếp Ẩn Nương lại kinh dị hỏi:

“Muội cười gì?”

Sử Nhược Mai nói:

“Tỷ biết Lữ Hồng Xuân đến đây vì chuyện gì không?”

Niếp Ẩn Nương hỏi:

“Ta làm sao biết được. Muội nói vậy, xem chừng là muội biết sao?”

Sử Nhược Mai đáp:

“Y đến để làm mai cho tỷ đó. Bà mối đến cửa, các cô nương đều tránh mặt, tỷ lại tự thân ra tiếp, điều này không phải rất buồn cười sao?”

Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Muội thật ăn nói lung tung, mang một thiếu niên du hiệp bôi bác thành bà mối. Ta thấy, y đến phân nửa là vì muội. Muội ăn hiếp muội muội của y, y tìm muội để trút giận đó”.

Sử Nhược Mai nói:

“Muội không có gạt tỷ, Lữ Hồng Xuân nhận lời nhờ vả của Thiết Ma Lặc đến làm mai cho Mưu Thế Kiệt. Nếu tỷ không tin, tỷ ra mà nghe y nói xem”.

Niếp Ẩn Nương nói:

“Không giỡn nữa. Muội nhanh thay đổi y phục, cùng ta ra gặp khách nhân”.

Sử Nhược Mai đáp:

“Thứ nhất, muội không phải chủ nhân. Thứ hai, nếu như muội đi ra, ngược lại sẽ khiến y không tiện nói chuyện”.

Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Muội thật là sợ y đến trả thù hay sao? Được rồi, muội không dám đi, ta đành một mình ra gặp y vậy. Ta không thể vì mấy lời ba hoa của muội mà chậm trễ với khách nhân”.

Niếp Ẩn Nương phân phó cho nha hoàn phục thị Sử Nhược Mai, nàng vội vã đổi một bộ y phục rồi liền ra ngoài gặp khách.

Sử Nhược Mai tắm rửa xong, thay bộ y phục mà nha hoàn chọn cho nàng. Nàng so với Niếp Ẩn Nương thấp hơn vài phân, nha hoàn kia lựa cho nàng bộ y phục mà Niếp Ẩn Nương may hai năm trước, chỉ mới mặc hai lần, nàng mặc vào thật vừa vặn.

Sử Nhược Mai xong xuôi đâu đấy, nàng quay lại chỗ trước trong hoa viên chờ Niếp Ẩn Nương. Qua một hồi, Niếp Ẩn Nương mới trở lại, trên mặt vẫn còn thần sắc kinh ngạc.

Nguyên lai, Lữ Hồng Xuân quả thực có nói với nàng về chuyện của Mưu Thế Kiệt. Mặc dù không nói rõ là đến làm mai nhưng cũng nói đến việc y cùng Mưu Thế Kiệt, Thiết Ma Lặc hội diện, lại thay Mưu Thế Kiệt gửi lời thăm hỏi ân cần đến nàng. Hơn nữa,trong lời nói còn mơ hồ hé lộ, y cũng đã biết quan hệ giữa nàng với Mưu Thế Kiệt, cũng biết bọn họ lo lắng Niếp Phong không thích Mưu Thế Kiệt, y nguyện ý vì Mưu Thế Kiệt mà thuyết phục Niếp Phong.

Sử Nhược Mai cười hỏi:

“Sao? Muội không phải nói vu vơ đấy chứ?”

Niếp Ẩn Nương nói:

“Kỳ quái, muội gặp Lữ Hồng Xuân khi nào? Y vừa rồi không nói đến, hơn nữa lại còn hỏi về muội”.

Sử Nhược Mai tủm tỉm cười:

“Muội đã gặp y nhưng y lại không biết đó là muội. Chuyện này rất thú vị, lát sau muội sẽ nói lại với tỷ. Trước tiên tỷ hãy nói xem y hỏi gì về muội?”

Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Y cũng đang vì Đoàn Khắc Tà mà thăm hỏi nơi hạ lạc của muội, Thiết Ma Lặc và Mưu Thế Kiệt cũng đặc biệt quan tâm. Ta vốn muốn gọi muội ra...”

Sử Nhược Mai nói:

“Muội không có hứng gặp mặt y”.

Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Ta biết tính khí của muội, nghĩ đến muội sẽ không thích gặp y cho nên không nhắc tới”.

Sử Nhược Mai chợt hỏi:

“Y cũng biết chuyện hôm nay của muội sao?”

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Chuyện này ta không nhắc đến. Ta và y bất quá mới gặp lần đầu, y hỏi ta nơi hạ lạc của muội, ta nói cho y hay là muội ở nơi này nhưng cũng không nói chi tiết”.

Sử Nhược Mai cười nói:

“Hoàn hảo, nếu y hôm nay biết muội mới đến đây, nói không chừng y sẽ nghi ngờ, chân tướng của muội cũng bị y lật tẩy”.

Niếp Ẩn Nương lấy làm kỳ lạ hỏi:

“Muội đã làm chuyện gì không đúng sao? Vì sao lại sợ y khám phá ra chân tướng?”

Sử Nhược Mai cười đáp:

“Là chân tướng nữ cải nam trang đó. Trước đây không lâu, muội mới gặp qua Lữ Hồng Xuân”.

Lập tức Sử Nhược Mai mang tình hình sau khi chia tay nhất nhất kể lại cho Niếp Ẩn Nương nghe, trên đường tao ngộ với quan quân bị trúng tiễn thương như thế nào, kết bạn với Độc Cô Vũ ra sao, rồi trong nhà y dưỡng thương, lại đến mấy chuyện Lữ Hồng Xuân đến bái phỏng Độc Cô Vũ, nàng cũng theo ra gặp khách, đầu đuôi ngọn ngành đều kể lại:

“Muội bịa lấy một cái tên là Sử Chánh Đạo, giả mạo là hảo hán Kim Kê lĩnh. Nào ngờ Lữ Hồng Xuân trước khi đến bái phỏng Độc Cô Vũ lại vừa gặp Thiết Ma Lặc. Ước chừng y nghe ra trong lời của muội có rất nhiều sơ hở, nhiều lần nói bóng nói gió, may mắn là muội tử của Độc Cô Vũ đối với muội hết sức tin tưởng, vô tình đã giúp muội che đậy quá khứ. Nếu như y biết muội hôm nay mới đến nhà tỷ, nói không chừng sẽ lại liên tưởng đến Sử Chánh Đạo, sẽ khám phá ra cùng là một người”.

Niếp Ẩn Nương chau đôi mày liễu bảo:

“Chuyện này muội làm có chỗ không ổn, lừa gạt Lữ Hồng Xuân thì không sao nhưng muội lại gạt cả Đoàn Khắc Tà ư?”

Sử Nhược Mai nói:

“Đoàn Khắc Tà sớm đã biết rồi, sau khi Lữ Hồng Xuân rời đi, đến đêm hôm đó, Đoàn Khắc Tà cũng đã đến nhà Độc Cô Vũ cùng muội diện kiến”.

Niếp Ẩn Nương thở hắt ra một hơi:

“Thế cũng tốt, Khắc Tà là người hiểu chuyện, muội mang hết chân tướng nói cho y nghe, thiết nghĩ y cũng không nghi ngờ muội. Các người đã hòa thuận tốt đẹp lại rồi chứ?”

Sử Nhược Mai nói:

“Một chút cũng không tốt, y bị muội chọc giận bỏ đi rồi. Lúc ấy muội vẫn chưa nguôi giận với y cho nên không nói gì với y cả”.

Niếp Ẩn Nương nghe nàng kể lại tình hình tương hội với Đoàn Khắc Tà đêm đó thì không khỏi giậm chân trách móc:

“Trời ơi, muội như sao lại có thể tùy hứng đến như vậy?”

Sử Nhược Mai hổ thẹn nói:

“Bây giờ muội đã biết sai rồi, nếu muội thấy y, muội sẽ nhận lỗi nhận lỗi với y nhưng lại không biết y bây giờ ở đâu. Tỷ tỷ, tỷ có thể giúp muội được không, tốt nhất là khi tìm thấy y, tỷ hãy nói với y trước”.

Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Muội đã sắp đặt như ý, sao lại sợ sệt hướng y xin thứ lỗi như vậy. Bất quá, muội đã làm chuyện này xấu đi như vậy, chỉ sợ không phải đôi ba câu có thể giải thích được!”

Sử Nhược Mai bất tri bất giác lại lộ ra tính cách tiểu thư, nàng nói:

“Muội có tùy hứng một chút nhưng chính là y nhiều lần không hỏi căn nguyên đã nhục mạ muội, nói ra mọi người đều có cái sai. Nếu như tỷ và y nói hết nhẽ mà y vẫn không chịu lý đến muội thì muội đây cũng không cần ham hố gì y nữa”.

Niếp Ẩn Nương cười khổ nói:

“Không thể nói như vậy được. Ờ, mà có một việc ta cần hỏi muội trước, Độc Cô Vũ đối với muội có nghi ngờ hay không?”

Sử Nhược Mai đáp:

“Nghi ngờ chuyện gì? Nghi ngờ muội là nữ tử à?”

Niếp Ẩn Nương nói:

“Muội ở trong nhà bọn họ đến gần nửa tháng, Độc Cô Vũ đó cũng là người thường xuyên bôn tẩu giang hồ, lịch duyệt phong phú, các ngươi sớm tối thấy mặt, chẳng lẽ y lại không có nhìn ra sơ hở hay sao?”

Sử Nhược Mai dương dương đắc ý nói:

“Bản lĩnh cải nam trang của muội, mặc dù không tinh diệu bằng tỷ nhưng chỉ để gạt huynh muội bọn họ thì vẫn dư sức. Chẳng những muội không bị họ khám phá ra, vị Độc Cô cô nương kia còn vì muội mà tương tư nữa, xem muội là như ý lang quân của nàng ta”.

Lập tức nàng mang tình ý tha thiết của Độc Cô Oánh đối với nàng, thêu dệt thêm lên, kể lại cho Niếp Ẩn Nương nghe. Niếp Ẩn Nương nghe qua cũng nhịn không nổi, cười mãi không thôi.

Cười một hồi xong, Niếp Ẩn Nương bảo:

“Muội cũng tệ quá, điều này chẳng phải là làm khổ cô nương nhà người ta hay sao?”

Sử Nhược Mai đáp:

“Sớm muộn muội cũng nói với cô ấy. Nhưng lúc đó muội lại muốn hí lộng Lữ Hồng Xuân một chút, Lữ Hồng Xuân đang muốn cầu hôn nàng ta”.

Niếp Ẩn Nương nói:

“Điều này rất không hay, sao muội lại muốn hí lộng bọn họ?”

Sử Nhược Mai đáp:

“Muội không thích muội muội của Lữ Hồng Xuân, muội chính vì yêu mến Độc Cô Oánh cho nên mới không muốn nàng ta có một cô em chồng như vậy”.

Niếp Ẩn Nương lắc lắc đầu, nàng gắt:

“Hồ đồ, hồ đồ, y là Lữ Hồng Xuân, lại không phải là muội tử y, cho dù tương lai cô tẩu (chị dâu em chồng) bất hòa, thì việc này có liên quan gì đến muội? Huống hồ Lữ Hồng Thu chỉ là tính cách bộc trực, cũng chẳng phải người xấu xa gì”.

Sử Nhược Mai cười nói:

“Tỷ không cần mắng muội, sau đó muội đã biết sai rồi. Muội không phải vừa nói với tỷ sao, sớm muộn gì cũng sẽ nói minh bạch với Độc Cô cô nương. Chỉ là trước mắt thời cơ chưa đến”.

Niếp Ẩn Nương thuở nhỏ sống chung với nàng, đã quen thuộc tính tình của nàng, liền cười nói:

“Muội chờ đợi thời cơ mới nói rõ ràng, có phải đó là chờ cùng với Đoàn Khắc Tà hòa thuận trở lại, tránh cho việc bại lộ thân phận nữ nhi quá sớm, sợ Độc Cô Vũ kia sẽ có ý với muội”.

Sử Nhược Mai tủm tỉm:

“Tâm tư của muội đều không gạt được tỷ, cho nên muội mới vội vã đến đây cầu cứu tỷ”.

Niếp Ẩn Nương nghiêm nét mặt:

“Độc Cô Vũ không nhìn ra sơ hở của muội, không đeo bám muội, điều này còn tốt một chút. Nhưng Đoàn Khắc Tà nhất định có lòng nghi ngờ muội, muội đã nghĩ đến điều này hay chưa?”

Sử Nhược Mai đột nhiên rúng động:

“Tỷ nói là y có lòng nghi ngờ muội, muội...”

Niếp Ẩn Nương nói:

“Không sai, nghi ngờ muội cùng với Độc Cô Vũ đã có giao tình không tầm thường”.

Sử Nhược Mai xẵng giọng:

“Có lý nào lại như thế, nếu như y thực sự nghĩ như vậy, đó chính là tự y tâm thuật bất chính”.

Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Cái này cũng không trách Đoàn Khắc Tà được, nếu đổi là ta, ta cũng sẽ nghi ngờ. Muội phải biết rằng Độc Cô Vũ cũng là người cùng bối phận với ta, thân phận của y thì nhi tử bảo bối của Điền bá bá không thể so sánh được”.

Sử Nhược Mai nói:

“Tỷ còn nói nữa, trước đây Điền bá bá bức bách muội qua cửa làm tức phụ, Khắc Tà cũng không phải bởi vậy mà nổi giận nhục mạ muội sao? Được, nếu lần này y còn tức giận như vậy thì cứ để cho y giận”.

Niếp Ẩn Nương lắc đầu bảo:

“Muội thực sự có chủ tâm muốn chọc tức y sao? Đã vậy, ta cũng không quản chuyện của các ngươi nữa”.

Sử Nhược Mai thừ mặt ra nói:

“Muội thấy ngày đó y ly khai muội, bộ dáng rất.. rất là thương tâm, cho nên, cho nên tức giận trong lòng muội mới tiêu tan hơn phân nửa”.

Niếp Ẩn Nương bắt chước khẩu khí của nàng nói:

“Cho nên, cho nên muội cũng liền cầu ta giúp các ngươi giảng hòa”.

Sử Nhược Mai khúc khích cười duyên, nàng ôm lấy Niếp Ẩn Nương nói:

“Ai bảo tỷ là tỷ tỷ của muội chứ? Trên đời này muội đã không còn thân nhân, không cầu tỷ thì cầu ai?”

Niếp Ẩn Nương nói:

“Nghe muội nói thương tâm thảm thiết như vậy, chuyện này ta không muốn quản cũng phải quản rồi. Được rồi, đứng lên nào”.

Nàng giúp Sử Nhược Mai nhẹ nhàng sửa lại mái tóc mây bồng bềnh rồi nói tiếp:

“Giữa tháng này, Tần Tương triệu khai anh hùng đại hội tại Trường An, chuyện này muội đã biết chưa? Theo như ta thấy, hơn phân nửa là Khắc Tà sẽ đến xem trường náo nhiệt này, cho dù y không đến, nhất định chúng ta cũng có thể gặp được bằng hữu của y mà nghe tin tức về y”.

Sử Nhược Mai nói:

“Tỷ nói là chúng ta cũng đi à??Nhưng muội đã từng cùng với quan quân giao đấu một trận. Tuy nói Tần Tương từng có bố cáo, trong kỳ đại hội sẽ không tra cứu thân thế quá khứ của những người tham gia đại hội nhưng rốt cục cũng có một chút băn khoăn. Huống hồ chúng ta lại là phận nữ nhi, mặc dù cải nam trang nhưng tại nơi long xà hỗn loạn, cũng có chút không tiện”.

Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Muội không cần phải băn khoăn nhiều như vậy, chuyện này ta đã nghĩ thay muội rồi. Ta cho muội làm vệ sĩ. Cha ta hiện giờ đang đến Ngụy Bác, ta có thể lén dùng ấn tín của người đóng lên một văn thư còn bỏ trống, chúng ta mạo nhận là quan quân thủ hạ của người đến Trường An làm công sự, ai dám tra hỏi chúng ta. Cha ta có một biệt thự ở Trường An, chúng ta căn bản cũng không cần đến khách điếm. Cách xa các nhân vật giang hồ đó như vậy, còn sợ gì nữa?”

Sử Nhược Mai mừng rỡ nói:

“Thật không thể tốt hơn được”.

Niếp Ẩn Nương lại nói:

“Nếu như thấy Đoàn Khắc Tà, ta sẽ nói chuyện yên ổn với y. Ta và Lữ gia huynh muội cũng có chút giao tình, muội không tiện nói với Độc Cô Oánh, ta cũng có thể nói với Lữ Hồng Thu để nàng ta chuyển cáo cho Độc Cô Oánh. Như vậy, thứ nhất, mặc dù lật tẩy chân tướng của muội nhưng cũng giúp muội gỡ bỏ mối thắt này”.

Sử Nhược Mai lại càng cao hứng, nàng nói:

“Điều này lại phải cảm tạ tỷ thêm nữa”.

Niếp Ẩn Nương nói:

“Muội biết cha ta đến Ngụy Bác vì chuyện gì không?”

Sử Nhược Mai nói:

“Muội làm sao mà biết được?”

Niếp Ẩn Nương kể:

“Chính là vì chuyện muội đó. Điền bá bá bị muội trộm mất kim hạp trên đầu giường, sợ đến vỡ mật. Hôm nay không những đáp ứng thoái hôn mà còn đáp ứng từ nay về sau không tiếp tục mơ tưởng đến Lộ Châu nữa, nguyện ý cùng nghĩa phụ muội trọng tu tình minh hữu. Phụ thân ta đến Ngụy Bác gặp Điền bá bá cũng là vì giúp hai nhà làm người hòa giải. Này, Nhược Mai muội muội, bản lĩnh của muội cũng thật không nhỏ, cố sự lấy cắp kim hạp đêm hôm đó, tương lai sau này nhất định sẽ trở thành giai thoại lưu truyền ngàn năm”.

Sử Nhược Mai cười nói:

“Tỷ đừng dát vàng lên mặt muội nữa, nói đến bản lĩnh, muội sao hơn được tỷ. Vừa rồi, tỷ sử kiếm pháp “Phi Hoa Trục Điệp”, muội rất lấy làm ngưỡng mộ, muội đã học nhiều năm như vậy, thủy chung vẫn chưa được thuần thục. Tỷ tỷ, lúc nhỏ tỷ thường hay chỉ điểm cho muội, bây giờ muội lại muốn tỷ chỉ điểm nữa”.

Sử Nhược Mai nghe được nhiều tin tức tốt đẹp, tâm tình sáng sủa, lại thấy sắc trời còn sớm, nhất thời hứng khởi, liền rút kiếm khỏi bao, nhảy ra giữa sân luyện kiếm pháp “Phi Hoa Trục Điệp”, thỉnh Niếp Ẩn Nương chỉ điểm.

Luyện đến hơn mười chiêu, chợt nghe có người reo lên:

“Hảo kiếm pháp!”

Sử Nhược Mai ngạc nhiên thu kiếm về, chỉ thấy trong vườn xuất hiện một người, đó chính là thiếu niên quê mùa từng gặp mặt trên tửu lâu.

Đúng là:

Hữu tâm tìm đến cầu giai ngẫu

Há phải thôn quê kẻ tầm thường.

--------------------------------------------------------------------------------

[1] Lão công môn: lão già canh cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.