Trên giang hồ, Độc Cô huynh muội và Lữ gia huynh muội cùng nổi danh như nhau, từ lâu đã ngưỡng mộ lẫn nhau. Hôm nay khó khăn lắm mới được dịp Lữ Hồng Xuân đến nhà, mặc dù thiếu Lữ Hồng Thu là một điều đáng tiếc nhưng cũng thật sự rất cao hứng. Đặc biệt Độc Cô Vũ cùng với Lữ Hồng Xuân hai người tâm đầu ý hợp, cùng thấy quý mến nhau, càng đàm luận càng thêm tương đắc. Lữ Hồng Xuân trong lúc chuyện trò cao hứng, cười nói:
“Còn có một diệu sự nữa, để ta nói cho ba vị hay, diệu sự này đúng là bắt nguồn từ Đoàn Khắc Tà”.
Sử Nhược Mai không khỏi lại cả kinh, vội vàng hỏi:
“Là diệu sự gì vậy?”
Lữ Hồng Xuân đáp:
“Ta vừa rồi không phải nói qua là Thiết Ma Lặc nói về hôn sự của Đoàn Khắc Tà với ta sao? Sau đó Thiết Ma Lặc đột nhiên ngừng lại, đây là bởi vì Thiết Ma Lặc đã nói mất nhiều thời gian, nhưng mặt khác cũng bởi vì y nhớ tới một việc muốn nhờ ta giúp đỡ. Ta cùng với bọn họ chỉ có hai canh giờ để nói chuyện, Thiết Ma Lặc sợ thời gian không đủ nên gác lại không nói chuyện hôn sự của Đoàn Khắc Tà nữa mà nói sang hôn sự của một người khác”.
Độc Cô Oánh đối với hôn sự của người khác thì cảm thấy rất có hứng thú, nàng cướp lời hỏi:
“Là hôn sự của người nào mà cần đến vị đại anh hùng như Thiết Ma Lặc quan tâm cho?”
Lữ Hồng Xuân đáp:
“Là hôn sự của Mưu Thế Kiệt. Nói ra cũng thật khéo trùng hợp, thực sự là không phải một mà là hai, vị cô nương mà Mưu Thế Kiệt thích cũng là nữ nhi của một vị đại tướng quân trong triều đình. Địa vị của vị đại tướng quân này mặc dù không sánh được với Lộ Châu tiết độ sứ Tiết Tung nhưng cũng không kém hơn là bao nhiêu”.
Độc Cô Oánh cười nói:
“Lữ đại ca đừng có mập mờ nữa, rất cục người đó là ai?”
Lữ Hồng Xuân đáp:
“Người đó chính là nữ nhi của Bác Vọng Thành trấn thủ sứ Niếp Phong, là nữ hiệp Niếp Ẩn Nương đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ”.
Độc Cô Vũ nói:
“Niếp Ẩn Nương mặc dù là con gái của tướng quân, nhưng nàng ta thường ra ngoài hành hiệp nên cũng có thể coi là một nhi nữ giang hồ, cùng với Mưu Thế Kiệt đúng là xứng đôi vừa lứa”.
Lữ Hồng Xuân cũng nói:
“Nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn là con gái của tướng quân, Mưu Thế Kiệt rất sợ phụ thân của nàng ta không chịu đáp ứng cuộc hôn nhân này. Tiên phụ và Niếp tướng quân trước đây cũng rất có giao tình, đối với Niếp tướng quân cũng từng có chút giúp đỡ, Thiết Ma Lặc biết được điều này, cho nên y mới nảy ra chủ ý muốn nhờ ta làm mai cho Mưu Thế Kiệt, huynh thấy chuyện này có ổn không?”
Độc Cô Oánh mừng rỡ vô cùng, nàng không giấu được tâm tình kêu lớn:
“Chuyện này hay lắm, chuyện này hay lắm”.
Độc Cô Vũ cười hỏi:
“Hôn sự của người khác, sao muội lại cao hứng như vậy?”
Chàng thấy muội muội mình kêu ầm lên như vậy, nên mới có điểm nghi ngờ, lại không biết đó là do Độc Cô Oánh ghen với Niếp Ẩn Nương. Nàng ta vừa nãy nghe Sử Nhược Mai bịa chuyện, đương nhiên coi là thật, tưởng rằng giữa Niếp Ẩn Nương và Sử Nhược Mai có tư tình, trong lòng vì thế đang rất sầu muộn. Lúc này vừa nghe được tình lang của Niếp Ẩn Nương thì ra là Mưu Thế Kiệt, mối bận lòng của nàng nhờ đó mà được cởi bỏ làm sao lại không vô cùng cao hứng. Lữ Hồng Xuân cười nói:
“Rất hay, rất hay, chỉ là thứ nhất, ta không phải ông mai, thứ hai, sau khi tiên phụ tạ thế, huynh muội ta hai người phiêu lãng giang hồ, cũng không muốn qua lại với nhà quyền quý. Đối với Niếp gia cũng không có tới lui”.
Độc Cô Oánh vội vàng nói:
“Lữ đại ca, đây là việc tốt giúp người hoàn thành ước nguyện, cho dù rất khó khăn, huynh cũng không nên chối từ”.
Lữ Hồng Xuân lại cười nói:
“Chuyện này cũng không thể nói là khó khăn gì, cùng lắm thì cũng chỉ là không làm mai được mối này thôi”.
Độc Cô Oánh vội nói:
“Không, không được, Thiết trại chủ đã cẩn trọng nhờ cậy huynh, huynh nhất định phải nghĩ biện pháp để làm mai được chứ!”
Độc Cô Vũ không nhịn được cười, chàng nói:
“Oánh muội, ta xem muội đối với hôn sự này so với Thiết Ma Lặc và Mưu Thế Kiệt quả thực là còn nhiệt tâm hơn”.
Độc Cô Oánh chợt nói:
“Sử đại ca, huynh là biểu đệ của Niếp Ẩn Nương, chắc sẽ biết tính cách của phụ thân nàng ta, thích điều gì, ghét điều gì. Huynh hãy nói cho Lữ đại ca tham tường một chút, giúp cho Lữ đại ca có cơ sở mà chuẩn bị, lựa lời Niếp Phong thích nghe mà nói”.
Lữ Hồng Xuân ngẩn người ra, y nói:
“Sử đại ca nguyên lai lại là biểu đệ của Niếp Ẩn Nương sao? Vậy đám mai mối này do Sử đại ca đi làm không phải là càng thích hợp hơn sao?”
Độc Cô Oánh nói:
“Chuyện này không được, Sử đại ca từ Niếp gia trốn ra, bây giờ trở về không tiện. Hơn nữa huynh ấy chỉ là tiểu bối, cũng không dám mở miệng”.
Lập tức nàng mang câu chuyện mà Sử Nhược Mai bịa ra, có thế nào thì nói ra như vậy. Nguyên lai nàng không muốn cho Sử Nhược Mai và Niếp Ẩn Nương gặp mặt trước khi thành hôn sự, cho nên mới cố thay Sử từ chối nhiệm vụ này. Trong khi Độc Cô Oánh nói “lai lịch” của Sử Nhược Mai ra, Lữ Hồng Xuân lắng nghe hết sức lưu tâm, trong lòng cũng ngầm dấy lên chút nghi ngờ nhưng y cũng không nói ra, chỉ chuyển ánh mắt tới lui trên người Sử Nhược Mai.
Sử Nhược Mai sợ y nghe ra điều gì sơ hở liền vội vàng ngắt lời Độc Cô Oánh, nàng nói:
“Vị Niếp biểu bá này của ta thực sự là một người hào sảng, huynh lần này đến không cần đề cập tới hôn sự trước, mà trước tiên hãy nói nhiều đến vài chuyện hiệp nghĩa của Mưu Thế Kiệt khiến cho Niếp Phong đối với y có hảo cảm, sau đó mới nói tiếp đến hôn sự”.
Lữ Hồng Xuân cười nói:
“Thiết Ma Lặc cũng nói như vậy, y còn nói Niếp Phong là người trọng nhất tình nghĩa, tiên phụ từng có ân đối với y, y đối với lời ta nói khả dĩ có thể chịu nghe theo”.
Độc Cô Oánh cũng nói:
“Thế này tốt lắm rồi, vậy huynh nhanh nhanh tiến hành đi”.
Độc Cô Vũ trách:
“Xem cái bộ dạng nhanh nhảu của muội, may mắn Lữ đại hiệp không phải là người để bụng, nếu không chắc đã nghi ngờ muội muốn đuổi người đi”.
Lữ Hồng Xuân cười nói:
“Giờ cũng không còn sớm nữa, ta cũng nên đi là vừa”.
Độc Cô Oánh bị ca ca trách móc, nàng có chút ngượng ngùng liền vội vàng nói:
“Lữ đại ca, ta vừa mới nói xong huynh liền đi ngay, như vậy thực sự là huynh đã để bụng. Hãy ngồi lại thêm một lát, cùng với chúng ta nói thêm về các sự kiện mới trên giang hồ”.
Độc Cô Oánh lúc đầu đối với Lữ Hồng Xuân không có ác cảm hay hảo cảm gì, thâm chí đối với ánh mắt tinh nhanh của y còn có chút chán ghét, thế nhưng khi nghe y nói phải đi làm mai giúp cho Mưu Thế Kiệt, trong lòng nàng rất cao hứng, bất tri bất giác đối với y lại tỏ vẻ hảo cảm, trở nên ân cần.
Lữ Hồng Xuân thấy nàng núm đồng tiền như hoa, ân cần lưu khách, cũng không biết tại sao trong lòng y cảm thấy khoan khoái không nói nên lời, cho nên cũng không có ý đi ngay nữa, y liền ngồi lại nói:
“Còn có một tin tức nữa, nghe nói Tần Tương sau khi trở lại Trường An, cũng đã triệu tập một anh hùng hội. Nghe nói rằng y nhân vì anh hùng đại hội của Kim Kê lĩnh mới nảy ra chủ ý này. Dụng ý là nhượng cho bằng hữu giang hồ một con đường không phải gia nhập vào giới lục lâm”.
Độc Cô Vũ nói:
“Hiên tại là lúc phiên trấn chuyên quyền, triều đình hôn ám, những giang hồ hào kiệt mang hoài bão vị tất đã chịu nghe lời hiệu triệu của triều đình?”
Lữ Hồng Xuân nói:
“Điều này cũng chưa chắc hoàn toàn như vậy, theo như đệ thấy, những nhân vật trong võ lâm nói chung có thể chia ra làm bốn loại, loại thứ nhất là những nhân vật chánh phái lòng mang hoài bão, loại nhân vật này lại có thể chia ra làm ba nhóm. Một nhóm là không cam chịu để triều đình thu dụng, hơn nữa lại hận các phiên trấn hoành hoành ngang ngược nên sẽ gia nhập vào lục lâm trở thành hiệp đạo, tỷ như là Thiết Ma Lặc và Mưu Thế Kiệt chính là những người như vậy. Một nhóm là những vị du hiệp trong giang hồ không muốn làm cường đạo nhưng cũng không muốn làm quan, tỷ như mấy người Đoàn Khuê Chương Đoàn đại hiệp trước kia hay Thần Cái Vệ Việt bây giờ vậy. Nhân vật đại danh đỉnh đỉnh Không Không Nhi miễn cưỡng cũng có thể xem là thuộc nhóm này”.
Độc Cô Oánh chen vào hỏi:
“Không Không Nhi cũng đã cải tà quy chánh rồi sao?”
Lữ Hồng Xuân đáp:
“Không Không Nhi là sư huynh của Đoàn Khắc Tà, người này tính tình cực kỳ cổ quái, từ trước đến nay cũng không hoàn toàn là người trong tà phái, mà là người nửa chính nửa tà. Nghe nói mấy năm gần đây tà khí của hắn đã giảm đi nhiều, cho nên cũng có thể coi là một du hiệp”.
Lữ Hồng Xuân nhấp một hớp trà rồi lại nói tiếp:
“Những nhân vật chánh phái mang hoài bão còn có một nhóm nguyện ý cho triều đình thu dụng. Mục đích của bọn họ cũng không phải là để được làm quan mà là muốn nhờ vào chút quan chức để thực hiện hoài bão ấp ủ của mình hoặc là muốn khuông phò vương thất làm suy yếu thế lực phiên trấn. Theo như ta biết, trong võ lâm có không ít những nhân vật như vậy, tỷ như người đã từng giao thủ với Sử đại ca là An Định Viễn vậy”.
Độc Cô Vũ nói:
“Ta cũng biết An Định Viễn trước đây khi chưa đầu nhập vũ lâm quân nguyên là một người hiệp nghĩa trên giang hồ, cho nên hôm đó ta phóng thủ tiễn trợ giúp Sử đại ca thoát hiểm cũng chỉ khiến y bị thương nhẹ mà thôi”.
Sử Nhược Mai nghe bọn họ đàm thoại mới biết rằng trước khi nàng và Độc Cô Oánh đến nơi thì Độc Cô Vũ sớm đã mang chuyện hôm đó quen biết với mình ra kể cho Lữ Hồng Xuân”.
Lữ Hồng Xuân lại nói:
“Loại bằng hữu võ lâm thứ hai là nhưng người vị tất đã có hoài bão gì, nhưng họ cũng là nhân vật trong chánh phái. Loại nhân vật này có thể là hậu nhân nhà quan tướng hoặc võ lâm thế gia, hoặc là người chỉ chuyên tâm luyện nghệ, là người muốn dùng võ công để lập thân. Loại nhân vật này chỉ biết văn ôn võ luyện, bán sức cho vương thất. Còn việc triều đình hôn ám bọn họ hoàn toàn không coi trọng, tỷ như Tần Tương và Uất Trì Bắc là như vậy.
Độc Cô Vũ chen vào:
“Hai người này rất trọng nghĩa khí, hoàn toàn không giống với bọn quan nhân bình thường. Nghe nói rất nhiều lục lâm bằng hữu đối với bọn họ đều bội phục”.
Lữ Hồng Xuân nói:
“Không sai, hai vị tướng quân này có thể coi là những nhân vật bạt tụy trong loại người này, nếu như bọn họ không phải hậu nhân của khai quốc công thần đoán chừng cũng sẽ đi làm du hiệp. Hiện tại bọn họ được phong quan làm chức Long Kỵ đô úy đương nhiên là trong lòng phải canh cánh khuông phò hoàng thất. Còn nữa, tỷ như Niếp Phong, phụ thân của Niếp Ẩn Nương, ước chừng cũng khả dĩ liệt vào loại nhân vật này”.
Độc Cô Vũ gật gật đầu nói:
“Loại nhân vật này, thực sự số lượng cũng không ít”.
Lữ Hồng Xuân lại tiếp:
“Loại nhân vật thứ ba là những kẻ bại hoại dùng võ công làm những điều xấu xa. Loại nhân vật này khả dĩ cũng có thể chia làm hai nhóm, một nhóm là những tên xấu xa trong giới lục lâm chỉ biết đốt nhà cướp của, cũng không cần lấy ví dụ về nhóm này. Còn một nhóm là lũ ưng khuyển của các phiên trấn, tỷ như Tổng quản Ngoại Trạch Nam của Điền Thừa Tự là Khấu Danh Dương vậy”.
Độc Cô Vũ chen vào:
“Lão ma đầu Thất Bộ Truy Hồn Dương Mục Lao cũng thuộc nhóm này, hắn trước đây là một tên độc cước đại đạo, bây giờ nghe nói hắn cũng làm khách quý của Điền Thừa Tự”.
Lữ Hồng Xuân nói tiếp:
“Còn có một loại nhân vật nữa, đó là những nhân vật võ lâm ẩn dật, đối với quốc sự cũng đã nản lòng, chỉ muốn như nhàn vân dã hạc, tỷ như là Ma Kính lão nhân, Tây Nhạc Thần Long Hoàng Phủ Tung lão tiền bối ấy”.
Độc Cô Vũ nghe y mang các nhân vật võ lâm ra phân tích tường tận, nói đều rất có đạo lý, trong lòng cũng thầm bội phục, chàng liền nói:
“Lữ đại ca kiến thức lịch duyệt, xác thực cao minh hơn tiểu đệ nhiều lắm, cứ theo như vậy thì Tần Tương chủ trì anh hùng hội lần này chắc chuyện sẽ thành”.
Lữ Hồng Xuân khách khí vài câu, rồi y lại tiếp tục nói:
“Theo như tiểu đệ thấy, với quan tước và danh vọng của Tần Tương, y đã chủ trì anh hùng hội này thì ngoại trừ những nhân vật ẩn dật ngoài võ lâm ra, còn lại ba loại nhân vật trên đến tham gia nhất định sẽ không ít, chỉ sợ so với anh hùng đại hội của Kim Kê lĩnh còn náo nhiệt hơn”.
Độc Cô Vũ hỏi:
“Đã định thời hạn mở hội chưa?”
Lữ Hồng Xuân đáp:
“Nghe nói là chuẩn bị vào tiết trung thu năm nay sẽ mở tại Ly Sơn Hành Cung”.
Độc Cô Oánh nói:
“Từ giờ đến đó chỉ còn có ba tháng, đáng tiếc muội là nữ tử, không tiện xuất đầu lộ diện ở Trường An, bằng không đến xem náo nhiệt cũng hay. Lữ đại ca có định đi không?”
Lữ Hồng Xuân cười nói:
“Ta trước tiên phải đến Bác Vọng gặp Niếp Phong, làm mai giúp cho Mưu Thế Kiệt, sau đó còn phải về nhà một chuyến. Nếu như kịp thời gian ta cũng muốn đến để xem náo nhiệt. Anh hùng hội này, Sử đại ca không tiện đến, huynh muội hai người nếu như có hứng muốn đi, chúng ta sẽ không ngại kết bạn đồng hành cùng đi. Trong anh hùng hội chỉ xem bản lĩnh như thế nào, nam tử đi cũng được mà nữ tử đi cũng được”
Độc Cô Vũ cười nói:
“Ta đã giao thủ với vũ lâm quân, mặc dù lúc ấy có bịt mặt, thế nhưng cũng khó mà không có người nhận ra”.
Lữ Hồng Xuân nói:
“Bằng hữu giang hồ của Tần Tương rất nhiều, y cũng biết những điều cấm kỵ của bằng hữu giang hồ, nghe nói y mở anh hùng hội này cũng đã có công văn tuyên bố rõ ràng, những người tham gia bất kể trong quá khứ làm chuyện gì, thâm chí là đã từng đối địch với triều đình cũng sẽ không truy cứu, chỉ cần không gây rối trong Trường An là được. Trong đại hội, người tỷ võ thắng mà không muốn làm quan y cũng sẽ không miễn cưỡng. Năm người chiến thắng đứng đầu, y sẽ chuẩn bị tặng mỗi người một thanh bảo đao và một thớt danh mã. Tiểu đệ cũng không ham muốn những thứ đó, chỉ là đến để mở rộng tầm mắt cũng hay”.
Nghe ý trong lời nói của y, thì y rất muốn rủ Độc Cô huynh muội cùng tham gia, Độc Cô Vũ mỉm cười nói:
“Cái này đến lúc đó hãy nói”.
Lữ Hồng Xuân có chút thất vọng, y ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cười nói:
“Không ngờ nói chuyện lại quên cả thời gian như vậy, lúc này ta thực sự cũng phải đi đây”.
Độc Cô Vũ biết y có việc bên mình nên cũng không miễn cưỡng giữ lại, chàng chỉ đành dùng trà tiễn khách.
Sau khi Lữ Hồng Xuân rời khỏi, Độc Cô Oánh hỏi:
“Ca ca, muội thực muốn đến Trường An tham gia anh hùng hội, có được không?”
Độc Cô Vũ hỏi lại:
“Muội ư?”
Độc Cô Oánh nói:
“Muội rất muốn được mở rộng tầm mắt, ôi, chỉ tiếc một điều”.
Độc Cô Vũ hỏi:
“Đáng tiếc điều gì?”
Độc Cô Oánh đáp:
“Đáng tiếc là Sử đại ca không tiện đi, muội, muội cũng không muốn đi nữa. Đến tham gia thịnh hội này, phải có vài người bạn cùng đi mới được”.
Sử Nhược Mai cười nói:
“Lữ Hồng Xuân không phải là ước có hai người cùng đi hay sao”.
Độc Cô Oánh nói:
“Muội với y không quen biết, muội không có hứng đi cùng với y”.
Độc Cô Vũ lại cười nói:
“Sử đại ca không đi thì muội cũng không đi. Vậy muội không đi, ta cũng không đi nữa”.
Huynh muội hai người cùng với Sử Nhược Mai nói chuyện phiếm một hồi rồi mỗi người mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Sử Nhược Mai một mình trong phòng, tâm trạng rối bời. Nàng vốn không phải phiền não vì việc tham gia anh hùng hội, mà vì nàng đang nhớ đến Đoàn Khắc Tà.
Nàng nhớ lại mấy lần tương phùng với Đoàn Khắc Tà, vài phen ngộ nhận, bất giác bâng khuâng buồn bã, nàng tự nhủ với mình:
“Ta với y nếu là vô duyên, thì hà cớ gì ông trời lại an bài cho ta và y được sinh ra cùng một ngày, vừa mới sinh ra đã ước định danh phận phu thê? Nếu là có duyên, tại sao cứ mỗi lần gặp mặt đều gây nên một trường phiền não?”
“Y đối với ta có thật lòng yêu thích hay không, hay chỉ bởi vì phụ mẫu chi mệnh mà không dám không theo? Nếu như nói y vô tâm đối với ta, y nghe thấy ta được mang gả cho Điền gia sẽ không lộ ra bộ dạng giận dữ như vậy? Thế nhưng nếu đúng là y có lòng với ta, sau khi ta đã rời khỏi Tiết gia, đã biểu lộ rõ lòng dạ, y sẽ không mỗi lần nhìn thấy ta lại dùng lời lẽ lạnh lùng như vậy!”
“Lữ Hồng Xuân mang tin tức đến đây, nói rằng y hiện đang đi tìm ta, việc này là thật hay giả? Y cùng với muội tử của Lữ Hồng Xuân rốt cuộc là tình cảm nam nữ luyến ái hay chỉ là tình bằng hữu thân thiết?”
“Hừ, còn tính toán gì nữa, ngươi bị y nhục mạ thế vẫn còn chưa đủ hay sao, hắn đối với ngươi như vậy ngươi lại có thể dễ dàng phục tùng hắn hay sao?”
Sử Nhược Mai càng suy nghĩ càng thêm phiền muộn, nàng càng muốn gạt bỏ hình bóng Đoàn Khắc Tà trong lòng lại càng không gạt ra nổi. Bất tri bất giác đã đến canh ba, nàng vẫn ngơ ngẩn, tâm sự rối bời không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Song cửa sổ phía sau gian phòng này đối diện với hoa viên, từ cửa sổ nhìn ra ngoài chỉ thấy trăng sáng mênh mang, hồ sen như một tấm gương, cây hoa, đá tảng dưới ánh trăng mông lung tựa như được phủ lên một lớp sương nhè nhẹ, càng khiến cho cảnh sắc tăng thêm vẻ đẹp u buồn, khiến người thêm nghĩ ngợi mông lung. Ở giữa vườn, bên trong tiểu lâu ánh đèn mờ mờ ẩn hiện, đó chính là lâu phòng của Độc Cô Oánh.
“Nguyên lai là nàng cũng chưa đi ngủ”, Sử Nhược Mai lại không khỏi nghĩ đến Độc Cô Oánh, nghĩ đến nàng ta đối với mình một lòng tình ý, bất giác nàng lại cười thầm: “Tài hoa kiến thức, nhân phẩm võ công của Độc Cô cô nương đều là hiếm có, đáng tiếc ta sinh ra lại là một nữ nhân, không có phúc phần hưởng được ân của mỹ nhân. Huynh muội hai người bọn họ mặc dù đối với ta rất tốt, nhưng ta cũng không thể ở mãi trong nhà họ được. Ừ, mà vết tiễn thương của ta cũng đã hoàn toàn bình phục, cũng nên đi thôi”.
Sử Nhược Mai vốn định lặng lẽ rời đi, trước khi đi sẽ lưu lại cho Độc Cô Oánh một phong thư nói rõ ràng chân tướng nhưng lại nghĩ đến mối chân tình của Độc Cô Oánh đối với mình, nếu nàng rời khỏi như thế thì dường như lại là bất cận nhân tình. Trải qua mấy ngày ở chung, nàng đối với Độc Cô Oánh thật sự cũng là không nỡ rời đi. Sử Nhược Mai nghĩ ngợi một hồi, đột nhiên nàng nghĩ ra một chủ ý tinh nghịch, “Không bằng ngay lúc này, ta nhân cơ hội nàng còn chưa ngủ, đến phòng gặp nàng, nàng thấy ta nửa đêm canh ba đi đến nhất định sẽ hoảng sợ, hà hà, chờ đến khi nàng nổi giận ta sẽ nói thật chân tướng cho nàng biết. Hà hà, khi đó không biết nàng sẽ thất vọng hay vẫn còn vui vẻ đây?”
Nàng tưởng tượng ra vẻ mặt xấu hổ của Độc Cô Oánh khi biết được chân tướng, càng nghĩ lại càng thấy đắc ý, vì vậy nàng lập tức khoác áo bước xuống giường, quyết định không lưu lại thư mà một mình tiến đến khuê phòng của Độc Cô Oánh.
Sử Nhược Mai nương theo ánh trăng sáng, rẽ hoa gạt liễu, hướng góc hồng lâu đi tới. Khi nàng đến gần, thấy có hai bóng người một nam một nữ hắt lên tấm lụa xanh trên song cửa. Nam nhân kia chính là ca ca của Độc Cô Oánh - Độc Cô Vũ. Sử Nhược Mai nghĩ thầm: “Hóa ra là huynh muội hai người bọn họ vẫn còn nói chuyện, hèn chi mà nàng ta chưa đi ngủ, như vậy ta cũng không tiện vào”.
Sử Nhược Mai đang muốn rời đi, chợt nàng nghe trong phòng tiếng Độc Cô Vũ vọng ra:
“Muội muội, đây là việc chung thân đại sự của muội, muội nên cẩn thận mới được”.
Sử Nhược Mai nghe thấy câu này, trong lòng lại thầm buồn cười, muốn nghe xem hai huynh muội bọn họ còn tiếp tục nói gì, nhất thời cũng chưa muốn rời đi ngay.
Độc Cô Oánh im lặng không lên tiếng. Qua một lúc lâu lại nghe thấy tiếng Độc Cô Vũ nói:
“Nói ra, Lữ gia và chúng ta là môn đăng hộ đối, võ công, nhân phẩm của Lữ Hồng Xuân muội đều biết rõ, muội với y kết hợp với nhau cũng không có gì là mất mặt”.
Sử Nhược Mai nghe thấy lời này, nằm ngoài dự liệu của nàng, thầm nghĩ: “Nguyên lai không phải nói đến ta, ca ca nàng muốn đem nàng gả cho Lữ Hồng Xuân, điều này thật vừa khéo giúp ta giải mở nan đề. Chỉ tiếc là Lữ Hồng Xuân mặc dù không tệ, nhưng muội muội y đúng là người rất khó sống chung. Độc Cô tỷ tỷ nếu gả qua Lữ gia, chỉ sợ sẽ không chịu nổi tính khí của cô em chồng”.
Tâm niệm của nàng còn chưa dứt, đã nghe thấy Độc Cô Oánh hỏi:
“Thế nào, Lữ Hồng Xuân đó hôm nay đến nhà chúng ta chính là để tự cầu thân cho mình à?”
Độc Cô Vũ cười nói:
“Tuy không phải cầu thân, nhưng cũng là làm thân mà đến!”
Độc Cô Oánh tựa hồ có chút bực tức, nàng xẵng giọng:
“Sự việc xảy ra rồi mới nói, mạo mạo muội muội tìm đến làm thân, vậy là sao? Sớm biết như vậy muội đã không thèm ra mặt”.
Độc Cô Vũ nói:
“Không, việc này trước đó đã nói qua rồi, bất quá ta chưa kịp nói lại với muội thôi. Lần này ta rời nhà, gặp được Phong Cái Vệ Việt, vị lão tiền bối này luôn luôn thích quản chuyện không đâu, người lôi ta lại hỏi han, còn hỏi tới cả muội. Lão tiền bối nói chúng ta là huynh muội song hiệp, Lữ gia cũng là huynh muội song hiệp, nếu như được kết thành nhân duyên chẳng phải là giai thoại võ lâm sao?”
Độc Cô Oánh xẵng giọng:
“Lữ Hồng Xuân có một muội tử, huynh bắt cô ta về đây mà kết duyên”.
Độc Cô Vũ liền đỏ mặt, nguyên lai là Phong Cái Vệ Việt lúc đó cũng có đề nghị như vậy, muốn huynh muội hai nhà bọn họ cùng kết thành lương duyên. Độc Cô Vũ có chút ngượng ngập, chàng xấu hổ nói:
“Đang bàn chuyện hôn sự của muội, muội kéo ta vào làm gì?”
Độc Cô Vũ lại nói tiếp:
“Lão tiền bối nói: ‘Các ngươi nếu như có ý muốn, ta sẽ đi tìm Lữ Hồng Xuân kêu hắn đến nhà các ngươi để cho muội muội ngươi xem mặt’. Vị lão tiền bối này luôn điên điên khùng khùng cho nên ta cũng không biết là người nói giỡn hay nói nghiêm túc. Lúc ấy ta mới đáp rằng: ‘Lữ gia song hiệp vãn bối nghe danh đã lâu, nếu như được gặp gỡ thì thật là may mắn. Thế nhưng hôn nhân đại sự không phải trò đùa, vãn bối không dám tác chủ cho muội muội, Lữ đại hiệp nếu chịu quang lâm hàn xá, vãn bối sẽ lấy lễ tiếp đãi, còn về phần hôn sự, sợ rằng cần chờ cho bọn họ sau khi quen biết nhau thì mới nói được’.”
Độc Cô Oánh thở dài một hơi rồi nói:
“Đúng lắm, lời này của huynh thật là khéo léo và thỏa đáng”.
Độc Cô Vũ nói:
“Ta chỉ nghĩ là lão tiền bối nhất thời nói đùa nên cũng không lưu tâm. Sau khi trở về lại vội vàng trị thương cho Sử đại ca, vì vậy cũng quên không nói lại với muội. Không ngờ hôm nay Lữ Hồng Xuân quả nhiên đến thật. Trước khi hai người đi ra, y đã nhiều lần hỏi về muội, y vốn là người hào sảng, thế nhưng khi muội đến nơi thì lại mất đi sự nhanh nhẹn, ngẩn nga ngẩn ngơ, lộ ra thần tình xấu hổ. Ta cũng đã tiên liệu trước vài phần là Phong Cái Vệ Việt sớm đã nói với y. Hôm nay y đến thực sự là để làm thân. Muội muội, muội có để ý thấy y nhìn lén muội không?”
Độc Cô Oánh nói:
“Muội chính là chán ghét ánh mắt của hắn”.
Độc Cô Vũ cười nói:
“Ta biết có một người mà muội không chán ghét, muội còn muốn thân cận với người ta nữa”.
Độc Cô Oánh giận dỗi:
“Sử đại ca đang bị bệnh, huynh ấy là do huynh đưa về, muội giúp huynh chiếu cố chăm sóc, huynh không cảm kích muội thì thôi còn quay ra giễu cợt muội”.
Độc Cô Vũ cười nói:
“Chỉ sợ là muội còn phải cảm kích ta. Muội muội, tâm sự của muội ta còn nhìn không ra sao? Nói ra cũng kỳ lạ, Sử đại ca cùng ta lạ lùng khó hợp, thế nhưng cùng muội lại đúng là vừa thấy đã hợp duyên, chà, có lẽ đây cũng là thiên ý, bất quá, bất quá....”
Độc Cô Oánh vốn đang cúi đầu xuống, lúc này đột nhiên ngẩng mặt lên hỏi:
“Bất quá cái gì?”
Độc Cô Vũ chậm rãi nói:
“Sử đại ca mặc dù rất tốt, thế nhưng lai lịch không rõ ràng, còn chi tiết về Lữ gia thì chúng ta lại biết rõ”.
Độc Cô Oánh nói:
“Lai lịch không rõ ràng là thế nào? Thân thế của huynh ấy sớm đã nói với muội rồi”.
Độc Cô Vũ nói:
“Ta vẫn còn có một điểm nghi ngờ”.
Độc Cô Oánh bực tức:
“Huynh thì rất hay nghi ngờ, còn muội tin tưởng lời huynh ấy nói”.
Độc Cô Vũ trịnh trọng nói:
“Muội muội, hôn nhân đại sự không phải chuyện nhỏ. Muội đã định chủ ý thì hãy nói cho huynh biết, để huynh còn hồi đáp với người ta”.
Độc Cô Oánh đáp:
“Tốt, huynh hãy hồi đáp với người ta, nói là, nói là...”
Độc Cô Vũ hỏi:
“Nói là thế nào?”
Độc Cô Oánh đỏ bừng cả khuôn mặt, đột nhiên nàng một hơi nói ra:
“Nói là muội đã được gả cho người khác, Lữ gia đã đến chậm một bước rồi”.
Độc Cô Vũ ngẩn người, chàng nhẹ giọng hỏi:
“Muội cùng với Sử đại ca đã tự đính ước chung thân rồi sao?”
Độc Cô Oánh đáp:
“Ôi, ca ca, huynh thật là thông minh cả đời mà nhất thời hồ đồ, đây chỉ là tạm thời mượn cớ để từ chối Lữ gia mà thôi”.
Độc Cô Vũ nghiêm sắc mặt nói:
“Muội muội, muội nói là tạm thời mượn cớ, ta thấy là trong lòng muội sớm đã nguyện ý được gả cho Sử đại ca rồi, chỉ còn thiếu chưa có người mai mối. Tốt, ta hỏi muội lại một lần nữa, muội đã từng suy nghĩ cặn kẽ chưa? Muội cho rằng Sử đại ca đáng tin cậy hơn Lữ Hồng Xuân, có thể hơn được ba phần chăng?”
Độc Cô Oánh cố lấy dũng khí dứt khoát nói:
“Văn tài võ nghệ của Sử đại ca đều xuất sắc, vị tất đã thua kém Lữ Hồng Xuân. Nhún nhường một bước mà nói, cho dù là không bằng được thì muội và huynh ấy cũng đã quen thuộc, tính tình tương hợp, cho dù Lữ Hồng Xuân kia mạnh hơn huynh ấy cả mười phần, muội, muội...”
Độc Cô Vũ cười nói:
“Muội cũng tình nguyện chọn Sử đại ca đúng không”.
Độc Cô Oánh cúi đầu không nói, coi như đã thừa nhận là chàng nói đúng.
Độc Cô Vũ chợt hỏi:
“Làm sao muội biết Sử đại ca võ nghệ cao cường? A, hôm nay các người khi cùng ra gặp khách thì đều mang theo bội kiếm, có phải hai người đã so kiếm trong hoa viên không?”
Độc Cô Oánh nói:
“Đúng vậy, huynh mới chỉ biết kiếm pháp của huynh ấy cao siêu còn chưa biết kiếm pháp của huynh ấy chính là kiếm pháp chân truyền của Diệu Tuệ thần ni đó!”
Độc Cô Oánh liền nói về kiếm pháp của Sử Nhược Mai, nói đến mặt mày hớn hở, nàng vừa nói vừa khoa tay diễn lại từng chiêu từng thức mà Sử Nhược Mai sử ra, tán dương không ngớt. Độc Cô Vũ lưu thần lắng nghe, thỉnh thoảng lại kêu lên kinh ngạc “À à, ừ ừ”.
Độc Cô Vũ nói:
“Kiếm pháp của Diệu Tuệ thần ni lại truyền cho một nam tử, điều này thật là một chuyện kỳ lạ không ngờ được!”
Độc Cô Oánh lại nói:
“Là do biểu tỷ Niếp Ẩn Nương của huynh ấy lén dạy riêng cho huynh ấy”.
Nàng liền mang câu chuyện Sử Nhược Mai bịa ra thuật lại một lần cho ca ca mình. Trên mặt Độc Cô Vũ càng ngày càng hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Độc Cô Oánh nói: “Ca ca, huynh sao vậy? Có phải huynh hoài nghi huynh ấy và Niếp Ẩn Nương có tư tình sâu sắc không?”
Độc Cô Vũ cười nói:
“A di đà Phật, tội lỗi, tội lỗi! Muội không nghe Lữ Hồng Xuân nói sao, Niếp Ẩn Nương với Mưu Thế Kiệt hai người thương yêu nhau, Thiết Ma Lặc bọn họ cũng đều biết cho nên mới nhờ cậy Lữ Hồng Xuân đi làm mai mối. Niếp Ẩn Nương là cân quắc anh thư, nữ trung hào kiệt làm sao có thể dụng tình bất chính được?”
Độc Cô Oánh nói:
“Như vậy sao huynh vẫn còn có vẻ mặt kinh ngạc thế? Thành thật mà nói lúc đầu muội cũng có chút nghi ngờ, sau lại nghe tin tức mà Lữ Hồng Xuân đưa tới thì không còn suy nghĩ nữa”.
Độc Cô Vũ trầm ngâm một hồi lâu, rồi chậm rãi nói:
“Muội muội, muội tin tưởng lời y nói chứ?”
Độc Cô Oánh mở to hai mắt hỏi:
“Gì cơ?”
Độc Cô Vũ nói:
“Bên trong còn có một điểm đáng ngờ”.
Độc Cô Oánh vội vàng hỏi:
“Điểm gì đáng ngờ?”
Độc Cô Vũ đáp:
“Kiếm pháp của Diệu Tuệ thần ni chỉ truyền cho nữ chứ không truyền cho nam, đây chính là cấm điều của môn phái. Niếp Ẩn Nương mặc dù đối với y có đoái hoài đến tình tỷ đệ cũng không dám vi phạm cấm điều mà lén truyền thụ kiếm pháp cho y”.
Độc Cô Oánh nghe ca ca nói như vậy, cũng hiểu ra trong này còn có điểm kỳ lạ, nàng chần chừ nói:
“Có lẽ, có lẽ là do Niếp Ẩn Nương thuở nhỏ vô tri, trong lúc chơi đùa cao hứng cùng với biểu đệ nhất thời đã quên mất cấm điều”.
Độc Cô Vũ lắc lắc đầu:
“Ta tuy chưa từng gặp mặt Niếp Ẩn Nương nhưng nghe người ta nói, nàng là một nữ tử rất hiểu biết, bằng không Mưu Thế Kiệt cũng không thích nàng. Cấm điều của sư môn khẩn yếu đến mức nào, cho dù nàng ta tuổi nhỏ, đối với chuyện như vậy quyết không thể không biết”.
Độc Cô Oánh lại nói:
“A, muội nhớ ra rồi, huynh ấy có nói qua, Niếp Ẩn Nương mỗi ngày đều luyện kiếm trong hoa viên, huynh ấy thường ở bên quan sát”.
Độc Cô Vũ nói:
“Kiếm thuật của Diệu Tuệ thần ni tinh thâm kỳ ảo đến nhường nào, nếu không có danh sư chỉ điểm cho dù có thông minh tuyệt đỉnh chỉ sợ có học trộm cũng không nổi. Y nói với muội là học trộm sao?”
Bản thân Độc Cô Oánh cũng là một hành gia kiếm thuật, nàng biết rõ học kiếm pháp gian khổ thế nào, lúc này mới nghĩ Sử Nhược Mai khi ấy nói thật hết sức hàm hồ, dường như lúc đầu nói là ở bên cạnh xem trộm, sau đó thì lại là được Niếp Ẩn Nương chỉ điểm. Độc Cô Oánh vì có mối chung tình với Sử Nhược Mai nên đối với lời nói của nàng căn bản chưa từng xét đoán, lúc này được ca ca nhắc nhở, trong phút chốc bỗng nảy sinh nghi vấn.
Độc Cô Vũ đột nhiên ngập ngừng nói:
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ....”
Độc Cô Oánh hỏi:
“Chẳng lẽ điều gì?”
Độc Cô Vũ đáp:
“Chẳng lẽ y là nữ tử sao?”
Độc Cô Oánh ngây người ngơ ngẩn rồi nhảy dựng lên:
“Huynh nói hươu nói vượn gì vậy, huynh ấy sao lại là nữ tử được chứ?”
Độc Cô Vũ đáp:
“Ta cũng chỉ đoán mò như vậy, muội đừng gấp”.
Huynh muội hai người bọn họ vốn luôn luôn hòa thuận, Độc Cô Oánh nhất thời nóng nảy mắng ca ca cũng cảm thấy chút ngượng ngùng, nàng lập tức cười nói:
“Nếu như huynh ấy thực sự là nữ tử thì cũng tốt, khả dĩ có thể làm tẩu tẩu của muội. Huynh có muốn muội làm mai cho huynh không?”
Nàng vốn chỉ nghĩ nói đùa chơi để xóa đi không khí khẩn trương, nhưng không ngờ ca ca nàng lại ngây người đờ đẫn, một hồi lâu mới nói:
“Muội đừng có hồ đồ, nếu như y thật sự là nữ nhân thì đó chính là một kỳ nữ trên đời hiếm thấy, ta làm sao có thể xứng với người ta”.
Độc Cô Oánh cười nói:
“Uy, nói như vậy, huynh còn thích huynh ấy hơn cả muội nữa”.
Độc Cô Vũ lại qua một hồi lâu mới lầm rầm nói:
“Huynh ấy đương nhiên không phải là nữ tử, sẽ không phải vậy, ta chỉ đoán mò thôi”.
Mặc dù nói thế, nhưng Sử Nhược Mai ở bên ngoài nghe lén cũng cảm thấy trong ngữ khí của chàng ta thật sự là hận “y” không phải là một nữ tử.
Sử Nhược Mai trong lòng thấp thỏm bất an, “Độc Cô Vũ đã nảy sinh nghi ngờ, nếu như ta nói rõ với huynh muội bọn họ ta là một nữ tử chỉ sợ sẽ gây ra phiền toái. Nếu y thực sự cầu hôn, chuyện này sẽ thật xấu hổ, thật khó ứng phó được?”
Nàng chỉ nghe thấy trong phòng Độc Cô Oánh cười như nắc nẻ, một hồi lâu sau mới nói:
“Đáng tiếc Sử đại ca không phải là nữ tử, nếu như lời huynh nói đêm nay bị huynh ấy nghe được thì chắc cười đến vỡ bụng mất”.
Độc Cô Vũ lại trịnh trọng hỏi:
“Muội làm sao biết được huynh ấy không phải là nữ cải nam trang?”
Độc Cô Oánh thản nhiên nói:
“Muội đương nhiên là biết, huynh ấy, huynh ấy...”
Độc Cô Vũ chợt kinh hãi hỏi:
“Muội muội, muội muội, muội, muội cùng với y...”
Độc Cô Oánh xẵng giọng:
“Ca ca, huynh đoán mò cái gì, huynh ấy chỉ biểu lộ, biểu lộ...”
Độc Cô Vũ hỏi:
“A, là huynh ấy biểu lộ ý tương tư đối với muội phải không?”
Hai gò má của Độc Cô Oánh ửng đỏ, muôn phần thẹn thùng, nàng vân vê dải áo, đầu cúi thấp.
Sử Nhược Mai ngẩn người, nàng tự hỏi, “Ta khi nào lại biểu lộ ý tương tư với nàng ta vậy chứ?” Nàng đột nhiên nhớ đến cái hôm nàng ta tới thăm bệnh, chính mình đã khen ngợi nàng ta đa tài đa nghệ, đúng là có từng nói với nàng ta rằng: “Không biết nam tử nào có phúc khí cưới được cô nương?” Nàng nghĩ thầm, “Khó trách được nàng ta lại cho rằng ta đối với nàng có tình ý!”
Độc Cô Vũ cười nói: “Sử đại ca không phải là nữ tử, đó thật là phúc khí của muội. Tốt rồi, ta sẽ thành toàn tâm nguyện cho muội, ngày mai ta đến hỏi xem ý tứ của huynh ấy thế nào. Ước định hôn sự này, muội cũng có được chỗ dựa. Muội an tâm ngủ đi nhé, ta đi đây”.
Độc Cô Oánh nói:
“Muội có gì mà không an tâm chứ, chỉ cần huynh không mang hôn sự của Lữ gia đến làm phiền muội, muội sẽ không có chút phiền não nào”.
Sử Nhược Mai đang muốn rời đi, theo hướng đối diện với Độc Cô Vũ trở về phòng mình. Nàng vừa mới xuyên qua một bụi hoa chợt nhìn thấy một bóng đen bay như cánh quạ vượt qua thành tường hạ xuống hòn giả sơn bên cạnh. Sử Nhược Mai định thần nhìn lên, trong lòng nàng chấn động, thân hình run lên, những cánh hoa lũ lượt rụng xuống.
Người đến không phải ai xa lạ, mà chính là Đoàn Khắc Tà, người nàng vừa yêu vừa hận, người mà vừa rồi nàng còn đang tương tư nhung nhớ! Nguyên là ban đầu Đoàn Khắc Tà theo đại lộ hướng đến Trường An đi được hơn bảy trăm dặm vẫn không tìm được Sử Nhược Mai, chàng lại lộn ngược trở lại hướng về phía nam truy tìm, trùng hợp trên đường quay lại chàng gặp được Lữ Hồng Xuân.
Lữ Hồng Xuân đối với Sử Nhược Mai vốn dĩ có điểm nghi ngờ, Đoàn Khắc Tà nghe nói người họ Sử lại tự xưng là biểu đệ của Niếp Ẩn Nương, còn không phải là Sử Nhược Mai thì là ai nữa. Chàng liền vội vàng theo hướng chỉ của Lữ Hồng Xuân, lên đường không quản gió sương, đến đêm thì tới nơi.
Khi chàng tìm được cửa trước thì cũng đã qua canh ba, theo như lễ mạo thì vốn nên chờ đến ban ngày xin cầu kiến, thế nhưng chàng nôn nóng không chờ nổi. Đồng thời theo như lời của Lữ Hồng Xuân thì Sử Nhược Mai với Độc Cô huynh muội tình cảm rất thân mật, trong lòng chàng cũng có chút nghi ngờ nên bất chấp mạo muội, giữa lúc đêm khuya làm vị khách không mời mà đến. Chàng chuẩn bị trước tiên sẽ tìm gặp Sử Nhược Mai sau đó mới thỉnh tội với chủ nhân.
Chàng hạ xuống trên hòn giả sơn, đúng lúc Sử Nhược Mai từ trong bụi hoa đi ra, từ trên cao nhìn xuống đối diện thấy một người. Trong sát na đó Sử Nhược Mai tất nhiên bị hoang mang thất thố, Đoàn Khắc Tà cũng vừa mừng lại vừa sợ!
Đoàn Khắc Tà run giọng gọi:
“Nhược Mai muội tử”.
Chỉ thấy Sử Nhược Mai mặt lạnh như sương, không thèm liếc nhìn chàng một cái, nàng phất tay áo bước đi. Đoàn Khắc Tà liền đuổi theo chụp lấy ống tay áo nàng nhẹ giọng gọi:
“Nhược Mai muội tử, muội, muội nghe ta nói...”
Sử Nhược Mai hất ống tay áo ra, lạnh lùng nói:
“Hãy tôn trọng một chút, ai là muội tử của ngươi?”
Đoàn Khắc Tà mặc dù tâm tình đang sốt sắng, nhưng da mặt không dày, chàng bị Sử Nhược Mai lạnh nhạt như vậy, tức thì mặt đỏ quá tai, trong lúc gấp rút có ngàn vạn lời cũng không biết bắt đầu từ đâu. Sử Nhược Mai cũng rẽ hoa gạt liễu, không nhanh không chậm đi qua hòn giả sơn. Đoàn Khắc Tà trong lòng gấp gáp, chàng cố lấy dũng khí, mũi chân điểm xuống, thi triển tuyệt đỉnh khinh công “Đăng Vân Tung” hô lên một tiếng bay qua đỉnh đầu nàng, hạ xuống trước mặt chặn đường đi của nàng.
Sử Nhược Mai gắt:
“Tránh ra!”
Cước bộ của nàng không dừng, dường như muốn đi xuyên qua Đoàn Khắc Tà. Đoàn Khắc Ta hai tay dang rộng, Sử Nhược Mai đã biến hóa vài lần thân pháp nhưng chung quy vẫn bị chàng ngăn trở. Sử Nhược Mai cả giận nói:
“Đoàn Khắc Tà, ngươi ăn hiếp người”.
Đoàn Khắc Tà vội vàng thanh minh:
“Nhược Mai, muội giận ta, ta cũng không trách muội, xin muội niệm tình mối giao tình của tiền nhân hai nhà trước đây”.
Sử Nhược Mai nói:
“Như thế nào?”
Đoàn Khắc Tà nói:
“Chúng ta vừa mới sinh ra đã, đã... hầy, nếu như chúng ta bất hòa, cha mẹ dưới cửu tuyền cũng sẽ không nhắm mắt được”.
Thật ra Sử Nhược Mai trong lòng sao không muốn giảng hòa với Đoàn Khắc Tà chứ, thế nhưng nàng từ nhỏ đã quen được nuông chiều, ít nhiều có chút tính tiểu thơ, nàng nhớ lại mấy lần Đoàn Khắc Tà làm nàng bẽ mặt trước đám đông, nỗi tức giận ấm ức trong lòng vẫn chưa tiêu hết. Nếu như Đoàn Khắc Tà vừa mới đến liền lập tức cúi đầu nhận tội với nàng thì còn có thể làm tiêu bớt nỗi tức giận trong lòng nàng. Nhưng trời sinh Đoàn Khắc Tà lại không giỏi ăn nói, chàng suy nghĩ một hồi lâu, cho rằng dùng giao tình của hai nhà để đánh động phương tâm của nàng là phương pháp tốt nhất, nào ngờ ngược lại, Sử Nhược Mai lại nghĩ: “Hóa ra là ngươi vì sợ người ta nói ngươi là kẻ bất hiếu bất nghĩa, cho nên lúc này mới đến tìm ta chứ không phải vì thật lòng yêu thích ta”.
Đoàn Khắc Tà lại nói:
“Thiết đại ca cũng rất quan tâm đến chuyện của chúng ta, huynh ấy dặn ta nhất định phải tìm được muội đưa về. Nhược Mai muội tử, nhờ muội dẫn kiến với chủ nhân nơi này, nói rõ ngọn nguồn, ngày mai chúng ta sẽ đi sớm!”
Đoàn Khắc Tà tưởng rằng nhắc đến Thiết Ma Lặc có thể tăng thêm vài phần trọng lượng cho lời nói, nào ngờ Sử Nhược Mai nghe xong lại càng thêm bực tức, nàng cười lạnh nói:
“Người khác nói như thế nào, ta hà tất phải để ý đến? Ta chỉ biết ngươi sớm đã nói với ta rằng ân đoạn nghĩa tuyệt, từ nay về sau ngươi đi đường quan lộ của ngươi, ta đi độc mộc kiều của ta. Hôn ước của chúng ta đã hủy bỏ, ta và ngươi cũng không có quan hệ gì, mong ngươi hãy tự trọng, đừng tiếp tục dây dưa!”
Đoàn Khắc Tà xấu hổ vô cùng, chàng lúng túng nói không nên lời:
“Trong quá khứ là ta nhất thời hồ đồ, ta, ta...”
Chàng đang muốn nhận sai, nhưng Sử Nhược Mai đã lớn tiếng kêu lên:
“Ngươi tránh hay không tránh? Nếu không tránh ra, ta sẽ không nhịn nữa!”
Đúng lúc này chợt nghe tiếng Độc Cô Oánh kêu lên:
“Sử đại ca, là huynh phải không? Huynh đang nói chuyện cùng ai vậy?”
Độc Cô Vũ cũng quát lên:
“Là bằng hữu phương nào? Đêm khuya đến đây có gì chỉ giáo?”
Nguyên là huynh muội bọn họ mơ hồ nghe được tiếng tranh cãi, chỉ nghĩ là cao thủ của triều đình đã phát hiện ra bí mật trong nhà bọn họ che giấu “hảo hán” Kim Kê lĩnh.
Huynh muội hai người vội vàng đuổi đến, lúc này Đoàn Khắc Tà đang dang rộng hai tay để ngăn cản đường đi của Sử Nhược Mai, những đường mòn trong hoa viên đều khúc khuỷu, Đoàn, Sử hai người đúng là đang ở giữa vài tòa giả sơn. Bọn họ, một người muốn vượt qua, một người muốn cản trở, dưới anh trăng mông lung, từ xa nhìn lại ai cũng sẽ tưởng rằng Đoàn Khắc Tà đang muốn đuổi bắt Sử Nhược Mai, còn Sử Nhược Mai đang trốn đông tránh tây.
Độc Cô Oánh vì si tình nên gấp gáp nhất, chỉ sợ đến chậm một bước “Sử đại ca” của nàng sẽ bị người ta bắt đi mất. Thân mình nàng phóng nhanh đến, gót chân còn chưa đứng vững đã hướng Đoàn Khắc Tà đâm tới một kiếm.
Kiếm pháp chân truyền của Công Tôn đại nương không phải tầm thường. Độc Cô Oánh nóng lòng cứu người nên hết sức thi triển. Chiêu kiếm này quả nhiên đến nhanh như chớp, mạnh như lôi. Đoàn Khắc Tà chỉ vừa mới nói được chữ “Uy” còn mấy chữ “Khoan hãy động thủ” chưa kịp nói ra thì Độc Cô Oánh đã liên tiếp tấn công ba chiêu chín thức! Đoàn Khắc Tà thi triển tuyệt đỉnh khinh công, lúc bay lúc chớp lúc chuyển thân đã tránh khỏi ba chiêu chín thức của nàng, mũi kiếm của Độc Cô Oánh còn chưa chạm được vào chéo áo của chàng. Thế nhưng mặc dù như vậy, Đoàn Khắc Tà dưới chiêu kiếm tấn công mãnh liệt cũng không dám khinh thường, chàng tập trung tinh thần chú ý vào hướng chuyển động của mũi kiếm Độc Cô Oánh, cho nên càng không thể phân trần được.
Độc Cô Oánh thấy địch nhân bản lĩnh cao cường như vậy, trong lòng nàng hoảng hốt, càng không dám lơ là, một chiêu lại gấp rút một chiêu liên miên không dứt, như dòng Trường Giang đang cuồn cuộn chảy, trong mỗi một chiêu lại ẩn tàng vài phép biến hóa, nếu như Đoàn Khắc Tà không cẩn thận, chỉ sợ cũng sẽ máu tuôn đất bụi.
Độc Cô Vũ tương đối cẩn thận tỉ mỉ, mới nhìn thấy vài chiêu liền biết ngay võ công của Đoàn Khắc Tà hơn xa muội tử mình, chàng không khỏi thầm nghĩ, “Sử huynh đệ vết tiễn thương vừa mới khỏi, bản lĩnh của y cùng với Oánh muội ngang nhau. Oánh muội trong tay có kiếm mà không địch lại người này, nếu như người này thực sự muốn bắt y thì sớm đã dễ như trở bàn tay rồi”.
Độc Cô Vũ đang muốn kêu muội muội dừng lại, nhưng tâm niệm vừa động đã nghe thấy tiếng “canh” một cái. Nguyên lai Đoàn Khắc Tà thấy kiếm thuật của Độc Cô Oánh cũng không tầm thường, nếu chỉ dựa vào khinh công trốn tránh, cũng khó bảo toàn không bị sơ thất, thứ hai là trong lòng cũng đã có chút tức giận, vì vậy chàng mới quyết định hoàn thủ, thừa dịp Độc Cô Oánh sử dụng hết chiêu còn chưa kịp biến chiêu, chàng tiến chuyển mình sáp tới phía trước, song chỉ nhắm vào sống kiếm gõ xuống. Cái gõ này chàng chỉ dùng có năm, sáu thành công lực, Độc Cô Oánh đã chịu không nổi, lập tức chân không vững, đầu đâm về phía trước, phía trước mặt nàng đột xuất là một khối đá chặn, Đoàn Khắc Tà liền vội vàng đưa tay chụp lấy lưng nàng.
Độc Cô Vũ cả kinh chỉ nghĩ là Đoàn Khắc Tà muốn ra tay hạ độc thủ, chàng ta vốn đã đứng ở vị trí thuận lợi, tùy thời cơ chuẩn bị ra tay. Lúc này liền nhảy phóng lên, trong không trung xoay người một cái, Chiết phiến đã nhắm Đại chuy huyệt phía sau gáy Đoàn Khắc Tà đâm tới.
Sử Nhược Mai vốn vẫn tụ thủ bàng quan, lúc này thấy Độc Cô Oánh sắp ngã sấp xuống, cũng gấp gáp cuống quít tiến lên kéo Độc Cô Oánh sang một bên. Đoàn Khắc Tà không nghĩ đến Sử Nhược Mai tiến lên cứu người, tả chưởng của chàng vung lên hóa giải Chiết phiến điểm huyệt của Độc Cô Vũ, còn hữu thủ vẫn đang hướng đến hậu tâm của Độc Cô Oánh.
Một trảo này của Đoàn Khắc Tà vốn là muốn kéo Độc Cô Oánh thoát khỏi hiểm cảnh, thế nhưng Độc Cô Vũ lại không biết được tâm ý của chàng, chỉ cho là chàng muốn tiếp tục thi triển sát chiêu. Phiến đầu vừa chuyển, chân còn chưa đứng vững, chàng ta đã lại điểm vào Trúc Tân huyệt phía sau lưng Đoàn Khắc Tà.
Đoàn Khắc Tà bị Độc Cô Vũ cản trở, Sử Nhược mai đã nhanh hơn một bước chụp lấy Độc Cô Oánh kéo lại, nàng vừa mới xoay người lại, trảo của Đoàn Khắc Tà vừa vặn chụp vào trước ngực nàng. Sử Nhược Mai đỏ ửng mặt, đối với người tập võ phản ứng nhanh nhẹn, huống hồ một tay đối phương đang chụp đến, lại đúng vào vị trí khẩn yếu. Sử Nhược Mai không có thời gian nghĩ nhiều, nàng dựng chưởng đánh khai trảo thủ của Đoàn Khắc Tà. Một trảo này của Đoàn Khắc Tà là ý định cứu người, đương nhiên không xuất ra khí lực, chàng bị Sử Nhược Mai dụng lực đẩy lui, cước bộ loạng choạng, liền bị phiến đầu của Độc Cô Vũ điểm trúng, chàng mượn lực vượt lên phía trước hai bước, tuy không bị điểm trúng huyệt đạo nhưng cũng cảm thấy đau đớn.
Nói thì chậm, nhưng lúc đó rất nhanh, Chiết phiến của Độc Cô Vũ lại bám theo điểm tới. Độc Cô Oánh vừa bị thiệt thòi cũng không nén được hận khí, thân mình vừa vững lập tức lại vung kiếm tấn công gấp. Đoàn Khắc Tà hai tay trống không, dưới sự giáp kích của huynh muội Độc Cô, mặc dù khả dĩ vẫn còn có thể ứng phó được, nhưng cũng là đông tránh tây né, cũng có phần chật vật.
Đoàn Khắc Tà không khỏi có chút tức giận, chàng trừng mắt nhìn Sử Nhược Mai, trong lòng nghĩ:
“Bọn họ không phân biệt được trắng đen cùng với ta động thủ, ta cũng không có thời gian giải thích, thế nhưng ngươi vì sao lại tụ thủ bàng quan, cũng không chịu nói rõ chân tướng?” Kỳ thật Đoàn Khắc Tà cũng có thể phân tâm để nói chuyện, nhưng chàng da mặt không dày, cho nên không dám trước mặt người lạ mới mở miệng đã nói Sử Nhược Mai là thê tử của mình.
Nhưng trong lúc gấp rút, chàng cũng không đặt mình trong vị trí của Sử Nhược Mai mà suy nghĩ, không nghĩ rằng Sử Nhược Mai thân là nữ nhân, hơn nữa đối với chàng hận ý chưa tan, làm sao có thể có ý nói rõ chân tướng thừa nhận Đoàn Khắc Tà là vị hôn phu của nàng? Sử Nhược Mai bị chàng trừng mắt, tức giận càng tăng, nàng thấy qua vài chiêu, cũng biết Độc Cô huynh muội vô pháp đả thương Đoàn Khắc Tà, cho nên bất tất phải lo lắng cho Đoàn Khắc Tà, hơn nữa Đoàn Khắc Tà có khinh công tuyệt đỉnh, nếu muốn thoát đi thì không khó khăn chút nào. Nàng nhất thời ngoan tâm trỗi dậy, muốn lập tâm làm cho Đoàn Khắc Tà tức giận bỏ đi. Vừa đúng lúc đó, Độc Cô Vũ hỏi nàng:
“Sử huynh đệ, tên tiểu tử này là ai, huynh có biết hắn không?”
Chàng ta nhìn thấy Sử Nhược Mai vẫn một mực bàng quan tụ thủ, có điểm ngạc nhiên nên mới hỏi như vậy. Sử Nhược Mai đáp:
“Có lẽ là một tên tiểu tặc, Độc Cô huynh, chúng ta tăng thêm sức, không buông tha cho hắn!”
Nàng rút bội kiếm ra, cũng làm bộ tiến lên tấn công.
Độc Cô Oánh liền vội vàng kêu lên:
“Sử đại ca, tiểu tặc này rất lợi hại, huynh, huynh, huynh không được tiến lên, chúng ta đối phó được”.
Nàng vốn là lo lắng cho Sử Nhược Mai mới lành tiễn thương, khi giao đấu kịch liệt, khó tránh khỏi miệng vết thương sẽ rách trở lại. Độc Cô Vũ thầm nghĩ, “Thân thủ như vậy, quyết không phải là tiểu tặc. Nhất định là cao thủ nhất đẳng của triều đình”. Chàng ta biết rõ kinh nghiệm giang hồ của Sử Nhược Mai quá ít, chỉ nghĩ là nàng nhận lầm thân phận của đối phương, còn chưa nghĩ đến nàng mới bị tiễn thương vừa lành, cũng khó trách nàng đứng tụ thủ bàng quan. Chàng ta lúc đầu vốn có một chút nghi ngờ, nghi ngờ Sử Nhược Mai và người này có quen biết, lúc này thấy Sử Nhược Mai trả lời như vậy lòng nghi ngờ cũng biến mất, lại càng gia tăng tấn công.
Đúng là:
Uyên ương bỗng chốc ra cừu hận
Cũng vì đố ý chẳng chịu buông.