Đường Hạo Tuấn chậm rãi ngẩng đầu lên, mở mắt để lộ đôi ngươi đỏ au, dọa những người ở đây giật nảy mình.
Đặc biệt là Tống Vy, ngoài kinh hãi ra, trong đầu cô còn xuất hiện cảnh tượng trong video giám sát của khách sạn hai tháng trước.
Năm năm trước, anh cũng vào căn phòng đó với dáng vẻ này.
“Tổng giám đốc Đường, anh bị cô ta chuốc thuốc à?” Tống Vy giật mình kinh hãi hỏi.
Sắc mặt Trình Hiệp cũng thay đổi: “Tổng giám đốc...”
“Được rồi!” Đường Hạo Tuấn thở hổn hển, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Tống Huyền trên sàn: “Nếu như cô ta đã thèm đàn ông, Trình Hiệp, cậu sắp xếp cho cô ta mấy người đi, tôi muốn cô ta phải trả giá đắt cho hành động ngày hôm nay!”
Năm năm trước, Đường Hạo Minh chuốc thuốc anh, muốn anh có scandal, hòng dễ dàng đoạt quyền quản lý tập đoàn Đường Thị. Về sau anh chặt đứt tất cả thế lực của Đường Hạo Minh, đưa anh ta ra nước ngoài, năm năm cũng không về nước được.
Bây giờ Tống Huyền cũng dám làm như vậy, anh tuyệt đối sẽ không để cô ta được yên.
Nghe thấy mệnh lệnh này của Đường Hạo Tuấn, cơ thể Tống Vy cũng run lên.
Tuy cô cảm thấy, sự trả thù này của anh đối với một người phụ nữ có hơi quá nghiêm trọng. Nhưng cô lại không cất lời cầu xin cho Tống Huyền.
Dù sao thì cũng do Tống Huyền tự gây ra. Nếu đã dám chuốc thuốc thì Tống Huyền phải chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị trả thù.
“Vâng!” Trình Hiệp đáp lại, phẫn nộ nhìn chằm chằm Tống Huyền, sau đó vẫy tay bảo mấy bảo vệ bắt người.
Mấy bảo vệ đi về phía Tống Huyền.
Tống Huyền hoảng sợ trừng to mắt: “Tránh ra, mấy người tránh ra, đừng có tới đây.”
Cô ta ngồi dậy, vừa xua tay vừa lùi về phía sau, ý đồ muốn đuổi mấy bảo vệ đi.
Nhưng hành động này của cô ta có ích gì. Hoàn toàn không ngăn được mấy bảo vệ kia đang tiến tới.
Tống Huyền bị bắt lấy, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, gào khóc xin Đường Hạo Tuấn tha cho: “Hạo Tuấn em sai rồi, em thực sự biết sai rồi, lần sau em không dám nữa đâu Hạo Tuấn, thực sự không dám nữa, cầu xin anh tha cho em có được không...”
Đường Hạo Tuấn không để ý tới cô ta, bàn tay đặt trên tay vịn ghế siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Anh không nói gì, Tống Vy và Trình Hiệp cũng không lên tiếng.
Cứ như vậy, Tống Huyền bị mấy bảo vệ nâng ra ngoài. Căn phòng nghỉ rộng lớn lại quay về sự yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hít thở của Đường Hạo Tuấn.
“Nhà thiết kế Tống.” Trình Hiệp nhìn Tống Vy: “Tôi đi sắp xếp người xử lý chuyện của Tống Huyền, tổng giám đốc ở đây giao cho cô nhé.”
“Tôi?” Tống Vy kinh ngạc, há hốc miệng: “Tôi làm thế nào được, tổng giám đốc Đường anh ấy...”
“Tôi biết, cô đừng lo, trước khi tôi tới đã gọi bác sĩ rồi, cho nên cô chỉ cần chăm sóc tổng giám đốc trước khi bác sĩ tới là được. Trong thời gian này đừng để bất cứ người nào tới gần tổng giám đốc.” Trình Hiệp khẩn khoản nói.
“Được, tôi biết rồi.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn đang càng lúc càng thở dốc mạnh hơn, lúc này mới thở phào một hơi.
“Cảm ơn nhiều.” Trình Hiệp nói tiếng cảm ơn rồi ra ngoài.
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn đang ngồi trên sofa, thấy anh khó chịu như vậy, trong lòng cũng có chút không biết làm sao, cắn môi an ủi: “Tổng giám đốc Đường, bác sĩ sắp tới rồi.”