Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 83: Chương 83: Biến thái




Đường Hạo Tuấn nhếch môi mỏng, không tiếp lời.

Mạnh Ngọc cũng không thèm để ý, sờ cằm tiếp tục nói: “Cậu nhìn anh ta gọi một chai Louie XIII, bản thân một ly uống còn chưa hết mà lại không ngừng rót rượu cho Tống Vy, rõ ràng là muốn chuốc say Tống Vy, dễ làm chuyện xấu nha.”

Nghe vậy, tay đặt ở bệ cửa số của Đường Hạo Tuấn bỗng nhiên nắm lại, hơi lạnh tỏa ra quanh thân.

Nhìn dáng vẻ này của anh, Mạnh Ngọc lại liên tưởng đến sự quan tâm bắt thường của anh với Tống Vy, trong lòng nặng trĩu: “Hạo Tuấn, chẳng lẽ cậu thật…”

Anh ta còn chưa nói xong, Đường Hạo Tuấn đã đột ngột quay người, đi về phía cửa phòng VỊP. Mạnh Ngọc ngắn người: “Hạo Tuần, cậu đi đâu vậy?”

Đường Hạo Tuấn vẫn không quan tâm đến anh ta, trực tiếp mở cửa đi ra.

Mạnh Ngọc bắt đắc dĩ xoa xoa gương mặt trẻ con đáng yêu, sau khi lầu bầu một câu, cũng vội đuổi theo.

Dưới tầng, lúc này Tống Vy đã say, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, ánh mắt đảo loạn ngồi ở đó nắc lên.

Kiều Phàm buông đũa xuống, đưa tay quơ quơ trước mặt cô, sau đó mở ra năm ngón tay đưa tới trước mắt cô: “Vy Vy, đây là số máy?”

Tống Vy chớp chớp đôi mắt mơ màng, nhìn một hồi, mới không xác định phun ra một con số: “Hai?”

Ánh mắt Kiều Phàm xẹt qua một tia u ám: “Sai rồi, đây là số năm, Vy Vy, em say rồi.”

“Tôi… Tôi không hề say!” Tống Vy cảm thấy bắt mãn, mân mê môi đỏ lập tức phản bác.

Kiều Phàm tháo kính xuống gài ở túi ngực, cười trầm tiếng, giọng điệu dịu dàng dỗ dành cô như dỗ trẻ con: “Đúng đúng đúng, em không say, là tôi say, vậy chúng ta về nhà được không?” “Được.” Tống Vy nắc lên một cái, ngoan ngoãn gật đầu.

Kiều Phàm đứng dậy, gọi nhân phục vụ tới tính tiền.

Thanh toán xong, trước tiên anh ta đeo túi của Tống Vy lên vai mình, sau đó mới ôm eo đỡ Tống Vy dậy.

Ngửi thấy trên người Tống Vy truyền đến mùi thơm ngát, cùng mùi rượu Louie XIII nồng đậm, Kiều Phàm say mê hít vào một hơi, đáy mắt chứa đầy dục vọng điên cuồng.

Nhưng mà đúng vào lúc này, một âm thanh lạnh lùng chợt vang lên: “Dừng lại!”

Kiều Phàm bỗng dừng bước, ngước mắt nhìn về phía phát tra âm thanh, thì thấy Đường Hạo Tuấn và Mạnh Ngọc một trước một sau tới, lòng chợt trở nên nặng trĩu.

Sao bọn họ lại ở chỗ này?

“Đưa cô ấy cho tôi.” Đường Hạo Tuấn đến trước mặt cách Kiều Phàm một mét thì dừng lại, liếc nhìn Tống Vy say mèm trong ngực anh ta, giọng điệu kiên quyết.

Kiều Phàm không làm theo, mà càng ôm chặt Tống Vy hơn: “Tại sao phải đưa cho anh?”

Đường Hạo Tuấn nguy hiểm nheo mắt lại: “Tại sao? Anh cố ý chuốc say cô ấy, còn cần tôi nói rõ sao?”

Kiều Phàm mỉm cười, nhưng đáy mắt không hề vui vẻ: “Tổng giám đốc Đường, tôi nghe không hiểu anh đang nói gì, anh hãy tránh ra, tôi và Vy Vy phải đi về.”

“Anh cảm thấy tôi sẽ để cho anh đi sao, tôi nói lại lần nữa, đưa cô ấy cho tôi.” Đường Hạo Tuấn chặn anh ta lại, gần giọng cảnh cáo.

Nụ cười trên mặt Kiều Phàm biến mắt, không hề sợ hãi đối mặt với anh: “Nếu như tôi nói không thì sao?”

Không sai, đúng là anh ta đã cố ý chuốc say Tống Vy, ban ngày khi đi kiểm tra phòng bệnh, ngẫu nhiên nghe được mẹ con Đường Hạo Minh nói với nhau gần đây Tống Vy rất thân thiết với Đường Hạo Tuần, cuối cùng anh ta đã không nhịn được nữa. Dựa vào cái gì, anh ta đã hầu ở bên cạnh cô năm năm, lại không sánh bằng Đường Hạo Tuấn ngắn ngủi một hai tháng.

Thế là tối nay anh ta mượn cớ chúc mừng đê gạt cô đi ra ngoài, chính vì đoạt được cô, chỉ cần có được cô, thì cô sẽ ở bên anh ta, cho nên anh ta tuyệt đối không cho phép có người phá hư kế hoạch của mình.

Nghĩ vậy, ánh mắt Kiều Phàm trở nên hết sức dữ tợn, vẻ mặt cũng điên cuồng.

Mạnh Ngọc bên cạnh xem kịch vui cũng bị anh ta làm cho giật mình, không khỏi sửng sốt.

Kiều Phàm bình thường vốn ôn tồn lễ độ, rất được người bệnh yêu thích, thế mà còn có một mặt biến thái.

Nghe nói về cơ bản người biến thái đều có vấn đề về tâm lý, Kiều Phàm không phải như vậy chứ?

Ánh mắt Mạnh Ngọc hoài nghi đánh giá Kiều Phàm.

Kiều Phàm đã nhận ra, lạnh lùng quét mắt với anh ta.

Mạnh Ngọc bị cái nhìn này của anh ta làm cho cả người phát lạnh, giống như bị rắn độc để mắt tới, không khỏi rùng mình.

“Anh không có tư cách nói không.” Đường Hạo Tuấn không rảnh quản Mạnh Ngọc làm gì, đưa tay giữ chặt cổ tay Tống Vy, muốn kéo cô từ trong ngực Kiều Phàm tới.

Dù tốc độ của Đường Hạo Tuấn nhanh, nhưng Kiều Phàm cũng không chậm, khi bị anh kéo đi, anh ta lại kéo tay còn lại của Tống Vy lại.

Tống Vy bị hai người kéo tới kéo lui như kéo co, lắc sang phải lại sang trái, đầu óc quay cuồng.

Mạnh Ngọc không nhìn được nữa, tiến lên một bước, nắm lấy tay đang cầm tay Tống Vy của Kiều Phàm, cười hì hì đẩy bàn tay Kiều Phàm ra: “Bác sĩ Kiều, tôi nghe nói anh có một phát biểu luận văn, chúng ta cùng thảo luận một chút thế nào?”

Anh vừa nói, vừa nháy mắt với Đường Hạo Tuần, để Đường Hạo Tuấn mau đưa Tống Vy đi.

Kiều Phàm sao có thể không biết Mạnh Ngọc đang tạo cơ hội cho Đường Hạo Tuấn rời đi, ánh mắt dữ tợn nhìn Mạnh Ngọc: “Cút!”

“Tôi không cút đấy!” Mạnh Ngọc cúi đầu nhìn cơ thể nhỏ bé của mình, dù rõ ràng mình có lẽ không đánh lại Kiều Phàm, nhưng vẫn kiên trì ngăn cản anh ta.

Sau khi nhìn Mạnh Ngọc một chút, Đường Hạo Tuấnôm ngang Tống Vy lên, rời đi trước ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn giết người của Kiều Phàm.

Bãi đỗ xe, từ xa Trình Hiệp đã nhìn thấy Đường Hạo Tuấn ôm đi một người đi tới.

Sau khi đến gần, nhìn thấy người trong ngực Đường Hạo Tuấn là Tống Vy, anh ta kinh ngạc há to miệng: “Tổng giám đốc, sao anh và nhà thiết kế Tống lại gặp nhau rồi?”

Đường Hạo Tuấn không trả lời, nhét Tống Vy vào trong xe, ra lệnh, “Lái xe!”

“Vâng.” Trình Hiệp đáp lại, nỗ máy xe.

Bỗng nhiên, anh ta từ gương chiếu hậu nhìn thấy có hai người đang chạy nhanh về phía này, quay đầu nhìn Đường Hạo Tuấn hỏi: “Tổng giám đốc, là bác sĩ Mạnh và bác sĩ Kiều, chúng ta cần chờ họ hay không?”

Đường Hạo Tuấn liếc qua ngoài cửa sổ xe, rõ ràng Mạnh Ngọc không ngăn được Kiều Phàm, để Kiều Phàm đuổi đi theo, mấp máy môi mỏng đáp: “Không cần, đi đi!”

Trình Hiệp gật đầu, giãm mạnh chân ga rời khỏi bãi đỗ xe.

Trên đường, Tống Vy càng say hơn, giây trước vừa yên tĩnh, giây sau đã nở nụ cười.

Nghe vậy, Đường Hạo Tuấn trầm mặc hai giây, lần nữa mở miệng: “Về rồi uống.”

“Không được, giờ tôi muốn ngay.” Tống Vy chợt khó chịu, vẻ mặt không vui vỗ ghế da.

Đường Hạo Tuấn lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không khỏi nhíu mày: “Đã nói không có nước!”

“Anh gạt tôi, rõ ràng có, còn có thạch nữa.” Tống Vy dáng vẻ muốn khóc chỉ vào anh.

“Thạch?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Ở đâu ra thạch?”

“Chỗ này này.” Tống Vy ngồi quỳ chân ở ghế sau, trong ánh mắt nghỉ hoặc của Đường Hạo Tuấn, duỗi hai tay ra bưng lấy mặt anh, hướng phía môi anh cắn một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.