“Hả?” Tống Vy sửng sốt một chút, sau đó chột dạ nhìn sang chỗ khác: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, làm sao có thể được!”
“Con có thể nói dối người khác, nhưng không thể nói dối mẹ con đâu. Vừa rồi mẹ đã nhìn thấy rồi, ánh mắt con nhìn Hạo Tuấn rất khác.” Lưu Mộng xoay mặt cô lại.
Tống Vy mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở lời.
Lưu Mộng thở dài: “Đây là chuyện gì vậy?”
“Mẹ …” Cô kéo tay áo của bà ta. Lưu Mộng đau lòng nhìn cô con gái đứng trước mặt: “Tất cả đều là lỗi của mẹ, nếu như năm đó mẹ không từ bỏ việc đi tìm kiếm Hạo Tuấn bởi vì nhà cao cửa rộng của nhà họ Đường, thì nói không chừng bây giờ con và Hạo Tuấn đã nên duyên vợ chồng rồi. Con cũng sẽ không sinh con với người khác. Hạo Tuấn sẽ không bị con gái của Tô Thu cướp mất.”
“Mẹ đừng nói như vậy!” Tống Vy mỉm cười ngả đầu vào vai bà ta: “Mọi chuyện đã qua rồi.”
“Đúng vậy, mọi chuyện đã qua rồi, như Hạo Tuấn đã nói, con và cậu ta không thể đến được với nhau nữa. Vậy nên Vy Vy à, con hãy từ bỏ, đừng có yêu cậu ta nữa. Bây giờ con đã có con, cậu ta đã có vợ sắp cưới, nếu tiếp tục yêu thì chỉ nhận lại tổn thương mà thôi, con có hiểu không?” Lưu Mộng nghiêm túc nhắc nhở.
Mí mắt Tống Vy cụp xuống, che đi vẻ u buồn trong mắt, ừm nhẹ một tiếng khe khẽ như tiếng muỗi: “Con hiểu rồi.”
Thật ra ngay từ đầu cô đã biết mình và Hạo Tuấn không còn khả năng nữa, vì vậy cô luôn âm thầm giữ kín tình cảm vào trong lòng để không ai phát hiện ra.
Nhưng bây giờ nghe thấy người khác nói hai người không có thể quay lại được nữa một cách thẳng thừng như vậy, trong lòng vẫn không khỏi khó chịu.
“Hiểu ra rồi là tốt.” Lưu Mộng vỗ vỗ lưng cô.
Tống Vy xoa xoa bả vai bà ta: “Mẹ, bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi, đã lâu rồi chúng ta chưa được ngủ cùng nhau.”
“Được rồi, vậy đêm nay mẹ sẽ ôm con ngủ.” Lưu Mộng mỉm cười.
Ngày hôm sau, sau khi Tống Vy đưa hai đứa trẻ đến trường mẫu giáo thì xách túi đến bệnh viện tìm Kiều Phàm. Kiều Phàm đang thăm khám cho một bệnh nhân, nhìn thấy cô đến, anh ta ra hiệu với cô.
Tống Vy đưa tay lên làm động tác ok, bước nhẹ nhàng đến chỗ chiếc ghế và ngồi xuống, đợi anh xong việc.
Chờ khoảng mười mấy phút, bệnh nhân đó đã đi ra ngoài, Kiều Phàm đứng dậy đi tới trước máy lọc nước, lấy một ít nước vào cốc đựng nước dùng một lần rồi đi tới chỗ Tống Vy, đưa cho cô và nói: “Sao em lại tới đây?”
“Mẹ bảo tôi đến đưa đồ cho anh.”
Vừa nói, cô vừa đặt cốc nước xuống, cầm chiếc túi bên cạnh đưa cho anh ta: “Đây là quà mẹ tôi mang từ nước ngoài về, còn có mấy cuốn sách y học mà thầy của anh nhờ mẹ tôi mang về.”
“Tốt quá, cám ơn bác gái giúp tôi nhé.” Kiều Phàm mỉm cười cầm lấy chiếc túi rồi hỏi: “Đúng rồi, bác gái về lúc nào vậy?”
“Tối hôm qua.” Tống Vy uống một ngụm nước và đáp.
Kiều Phàm lấy sách y học trong chiếc túi ra, đặt trên bàn làm việc: “Vậy không phải Tiểu Kim ở nước ngoài một mình ư?”
“Không sao, mấy ngày nữa mẹ tôi sẽ rời đi.” Cô xua tay nói.
Kiều Phàm gật đầu, vừa định nói thêm gì đó thì một y tá lo lắng chạy vào: “Bác sĩ Kiều, bệnh viện vừa tiếp nhận một bệnh nhân u não, bác sĩ Mạnh bảo anh qua đó đảm nhận mổ chính ạ.”
Anh ta cau mày.
Tống Vy đứng lên: “Kiều Phàm, nếu anh đã bận việc thì tôi không quấy rầy nữa.”
“Được, tối nay gọi bác gái ra ngoài ăn cơm, tôi sẽ chiêu đãi.” Kiều Phàm lấy áo blue trắng trên giá xuống và mặc vào.
Cô ừ một tiếng.
Sau đó, Kiều Phàm đi theo y tá ra ngoài.
Tống Vy cũng không ở đây lâu, cô đóng cửa phòng làm việc lại rồi chuẩn bị rời đi.
Khi cô đi ra khỏi tòa nhà thăm khám của bác sĩ, đi ngang qua khu vườn, một giọng nữ nhẹ nhàng dịu dàng đột nhiên gọi cô: “Là cô Tống sao?”
Cô dừng bước và quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy Lâm Giai Nhi mặc bộ đồ bệnh nhân, đội tóc giả ngồi trên xe lăn cười với mình, cô không khỏi kinh ngạc hai giây: “Cô Lâm.”
Cô thực sự không ngờ rằng mình sẽ gặp Lâm Giai Nhi ở đây.
“Đúng là cô Tống, tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm cơ.” Cô ta điều khiển xe lăn đi đến bên cạnh cô.
Tống Vy mỉm cười: “Sao cô Lâm lại đi ra đây? Không có người đi theo à?”
“Có chứ, anh ấy quay lại giúp tôi lấy áo khoác.”
Lâm Giai Nhi liếc nhìn tòa nhà bệnh viện, lập tức hỏi: “Cô Tống đến gặp bác sĩ Kiều ư?
“Ừ, đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.
“Vậy tôi có thể hỏi một chút được không, cô Tống và bác sĩ Kiều có quan hệ gì?” Lâm Giai Nhi chớp mắt tò mò nhìn cô.
Tống Vy vén tóc lên: “Bạn bè.”
“Vậy ư, tôi còn tưởng cô Tống là bạn gái của bác sĩ Kiều cơ đấy, tôi thấy hai người rất xứng đôi.” Lâm Giai Nhi bĩu môi tiếc nuối.
Tống Vy cười xấu hổ: “Làm sao có thể, cô Lâm đừng nói như vậy.”
“Tôi nói thật đấy, nhưng mà… thôi đi, cô Tống có thể đỡ tôi ngồi ở đó được không, ngồi trên chiếc xe lăn này không thoải mái lắm.” Lâm Giai Nhi chỉ vào ghế tắm nắng phía sau lưng cô.
Tống Vy nhìn một cái rồi gật đầu đồng ý, sau đó tiến lên đỡ cô ta khỏi xe lăn.
Nhưng ngay khi cô đang đỡ Lâm Giai Nhi lên ghế tắm nắng thì người cô ta đột nhiên ngã về phía cô, gần như đè nặng cả toàn bộ cơ thể lên người cô.
Trọng tâm của Tống Vy không vững ngã lăn ra đất.
Cô ta cũng ngã lên người khiến cô kêu rên một tiếng, cảm giác nội tạng đều bị xáo trộn.
Nghiêm trọng nhất chính là cánh tay của cô cọ xát trên mặt đất, rách toác một mảng lớn da thịt, đau đớn khiến cô mặt mày tái nhợt, trên trán toát hết mồ hôi lạnh.
“Giai Nhi!” Đúng lúc này, một giọng nam vô cùng lo lắng vang lên.
Ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn bước nhanh tới, dìu cô ta khỏi người Tống Vy, quan tâm nhìn khắp một lượt: “Không sao chứ?”
“Em không sao.” Lâm Giai Nhi lắc đầu, sau đó đi xem Tống Vy đang nằm trên mặt đất.
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn theo, khi nhìn rõ khuôn mặt của cô, không khỏi giật mình: “Sao lại là em?”
Tống Vy nhịn đau đứng dậy, mỉm cười với anh: “Tổng giám đốc Đường.”
Cô cũng hơi ngạc nhiên.
Hóa ra người giúp Lâm Giai Nhi lấy áo khoác chính là anh!
Không biết có phải cô suy nghĩ nhiều hay không, vừa rồi lúc đỡ Lâm Giai Nhi ngồi dậy khỏi xe lăn thì rất trơn tru, nhưng khi cô ta chuẩn bị ngồi lên ghế tắm nắng thì đột nhiên đứng không vững và ngã lên người cô?
Là cố ý sao?
Tống Vy thu hồi ánh mắt, liếc nhìn nơi mình vừa ngã xuống, trầm ngâm mấy giây. Cuối cùng cô chỉ coi như đây là một vụ tai nạn, che lấy cánh tay trầy xước rồi rời khỏi bệnh viện.
Buổi chiều, cô đeo một cặp kính đen, mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, đang khoanh chân ngồi trên sô pha vẽ bản thảo thiết kế thì chuông cửa vang lên.
Cô đặt cuốn sổ thiết kế và bút chì lên bàn uống nước rồi đứng dậy đi mở cửa.
Cửa mở, Đường Hạo Tuấn nhìn bộ dạng luộm thuộm không giống thường ngày của cô nhướng mày: “Lúc ở nhà em thường ăn mặc như thế này?”