Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 117: Chương 117




Dưới tầng một, Tống Vy dừng lại cười nói với Lưu Mộng, lúc ngẩng đầu nhìn lên lan can tầng hai, thấy ở đó không có bóng người nào thì không khỏi nghi ngờ.

“Sao vậy con?” Lưu Mộng nhận ra sự khác thường của cô nên nhìn theo, cũng không thấy gì. Tống Vy lắc đầu: “Không sao, vừa rồi con tự nhiên có cảm giác như có ai đó đang nhìn con, đại khái là do con bị ảo giác thôi.”

“Con chắc hẳn sẽ không cảm giác sai đâu.” Lưu Mộng chỉnh lại tóc cho Tống Vy.

Tống Vy chớp chớp mắt: “Mẹ nhìn thấy à?”

“Không, nhưng con gái mẹ đẹp như vậy, không ai nhìn mới lạ đấy.” Lưu Mộng vừa cười vừa nói. Tống Vy dở khóc dở cười: “Mẹ!”

“Được rồi, được rồi, con thử đồ xong chưa?” Lưu Mộng mở cửa phòng thử đồ ra xem.

Tống Vy gật đầu: “Con thử xong rồi.”

“Vậy gói hết đi.” Lưu Mộng vung tay lên, nói vô cùng khí phách.

Tống Vy vội vàng ngăn bà ta lại: “Mẹ, nhiều quần áo như vậy, mẹ mua hết ít nhất cũng phải trên sáu con số đấy. Hơn nữa bản thân con là nhà thiết kế đã nhiều quần áo rồi, căn bản không cần phải mua nhiều như vậy.”

“Cũng đúng.” Lưu Mộng xoa cằm, cảm thấy có lý.

Tống Vy chọn hai ba món trong đó: “Chỉ mua mấy cái này là được rồi.”

“Được rồi, cứ theo con bé nói đi.” Lưu Mộng cười nói với nhân viên bán hàng.

Rất nhanh, hai mẹ con mua xong quần áo, rời khỏi cửa hàng quần áo, cuối cùng tới nơi khác trong trung tâm thương mại đi dạo rồi mới lái xe về nhà.

Lúc bọn họ trở lại căn hộ cũng chỉ mới hai giờ chiều, còn hai giờ nữa mới tới giờ đón trẻ.

Tống Vy thả túi xuống, đấm vai đi về phía phòng bếp và cầm ấm nước đi ra, chuẩn bị pha trà.

Lúc này, điện thoại cô để ở trong túi đổ chuông.

Tống Vy vội vàng đặt ấm nước xuống, lấy điện thoại di động từ trong túi ra xem tên người gọi trên màn hình điện thoại. Đó là số lạ ở địa phương. Cô ngập ngừng mấy giây vẫn nghe.

“Chào cô, cô là Tống Vy đúng không?” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ lịch sự dịu dàng.

Tống Vy khẽ gật đầu: “Đúng vậy, xin hỏi cô là?”

“Tôi là cửa hàng trưởng của Wanika.” Giọng nữ kia trả lời.

Lưu Mộng vừa ngáp vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh: “Bảo bối à, ai vậy?”

“Wanika nói con trúng thưởng nhưng con cảm thấy không có khả năng này lắm.” Tống Vy cười và đặt điện thoại di động xuống, cũng không để tâm tới cuộc điện thoại vừa rồi.

Lưu Mộng cũng gật đầu: “Chắc chắn là không có khả năng rồi. Những thương hiệu đó đều keo kiệt, sao có thể thực hiện hoạt động gì chứ.”

“Đúng vậy.” Tống Vy cầm lấy ấm nước tiếp tục pha trà.

Nhưng qua khoảng nửa giờ sau, chuông cửa vang lên.

Lưu Mộng đi qua mở cửa, Tống Vy đang vẽ bản thiết kế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.