“Hình như vừa rồi có người nhìn tớ.” Tống Vy cau mày, không chắc lắm đáp lại. Giang Hạ nghe vậy, nhìn chung quanh: “Đâu có, cảm giác của cậu sai rồi.”
“Chắc vậy.” Tống Vy cũng không phản bác, tiếp tục mở sổ đấu thầu ra. Truyện Hot
Giang Hạ nhìn đồng hồ: “Còn mười phút nữa, buổi đấu thầu sẽ bắt đầu rồi. Vừa nãy tớ thấy, ngoại trừ một vào công ty thời trang, còn có rất nhiều studio, trong đó có ba studio mới như của chúng ta, chúng ta có rất ít cơ hội chiến thắng.”
Tống Vy cười khẽ: “Không phải rất ít, mà căn bản là không có phần thắng. Giữa các studio thì không nói. Còn có mấy công ty thời trang nữa. Làm sao chúng ta có thể đấu được với họ!”
Giang Hạ thở dài: “Ban đầu tớ không nghĩ đến những chuyện này, nhưng tớ nghe nói cuộc đấu thầu lần này là một dự án cấp cao không khác gì Dục Hỏa Trùng Sinh, tớ nghĩ rằng chỉ cần chúng ta giành được dự án này, có lẽ studio sẽ có thể thăng tiến thành công ty. Ai ngờ lại có nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy, nếu biết thì đã không đăng ký.”
Tống Vy vén tóc: “Không sao cả, dù sao cũng đã vậy rồi, cố gắng tranh giành thôi. Tớ đi vào phòng vệ sinh chút.”
Nói xong, cô đặt cuốn sổ đấu thầu xuống, đứng dậy rời khỏi đại sảnh.
Khi Tống Vy bước vào phòng vệ sinh, nhìn thấy Tống Huyền đang đứng trước bồn rửa mặt để trang điểm, cô sững sờ một lúc, đồng thời cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé, đi đâu cũng gặp cô ta.
Tống Huyền không ngờ lại gặp được Tống Vy ở đây, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
Cô ta nhanh chóng thu lại thỏi son bỏ vào túi xách, giọng điệu chất vấn: “Sao cô lại ở đây?”
Tống Vy cũng đến để trang điểm, cô bình tĩnh đi đến vị trí khác chỗ bồn rửa tay, vặn vòi nước rửa tay, sau đó vừa lau tay vừa trả lời: “Đây là nơi đấu thầu. Cô nói xem sao tôi lại ở đây?”
Tống Huyền nhất thời hiểu được, híp mắt lại: “Cô cũng tới đây tham gia đấu thầu?”
Tống Vy ngước cằm: “Có vấn đề gì sao?”
“Nực cười!” Tống Huyền trợn mắt khinh thường: “Nghe nói cô từ chức ở Đường thị, trước mắt vẫn chưa có chỗ riêng cho mình. Cô làm gì có tư cách tham gia đấu thầu?”
“Dì Tô không nói cho cô biết sao?” Tống Vy mở đồ trang điểm ra.
Tống Huyền cau mày: “Nói cho tôi biết cái gì?”
Tống Vy lắc đầu cười, không để những lời nói hung ác của Tống Huyền trong lòng.
Bởi vì cho dù Tống Huyền không làm gì, cô cũng không thể thắng thầu.
Sau khi trang điểm xong, Tống Vy chỉnh lại đầu tóc, dọn túi xách, chuẩn bị rời khỏi vệ sinh quay lại phòng đấu thầu.
Nhưng khi bước ra ngoài cửa phòng, cô bị trượt chân và ngã thẳng xuống đất.
Cú ngã này ngã vô cùng chính xác, không chỉ đập đầu xuống đất gây choáng váng, mà nghiêm trọng nhất là chân của cô, lúc này đau đến thấu tim.
Cô lắc đầu, sau khi cơn choáng váng qua đi, vẻ mặt cô đau khổ chống đất ngồi dậy, nhìn chân phải của mình, đột nhiên thở hổn hển, “a…”