Sau khi anh ta rời đi, Lưu Mộng cầm trái táo anh ta để xuống ban nãy để gọn lại vào trong đĩa: “Thằng nhóc này đúng là có lòng, ngay cả đi ăn cưới cũng không quên đưa con đi cùng.” Tống Vy gặm táo rôn rốt, nói: “Thực ra còn chả có tí hứng thú nào với việc tham dự lễ cưới của người khác, con thà để anh ta tìm Giang Hạ đi cùng còn hơn là dẫn con đi.”
Khóe miệng Lưu Mộng giật giật: “Thật không biết con ngốc thật hay là giả ngốc nữa, rõ là lúc ở bên Đường Hạo Tuấn một phát là cảm giác được ngay, còn đến lượt Kiều Phàm sao lại chậm chạp thế chứ?”
“Dạ?” Tống Vy mờ mịt mở to mắt: “Mẹ đang nói gì thế, con chả hiểu gì cả.”
Lưu Mộng thấy vậy trợn trắng mắt: “Không có gì, nghe không hiểu là đúng rồi, con mà hiểu thì mẹ chỉ sợ ngay cả bạn bè với Kiều Phàm cũng không làm được.”
Nói xong, bà dí một cái lên trán Tống Vy sau đó vào nhà vệ sinh. Tống Vy xoa xoa cái trán bị đau của mình, trong lòng nổi lên nghi hoặc.
Song cũng không mấy bận tâm, dơ tay xử lí nốt phần táo còn thừa rồi cầm khung vẽ bắt đầu phác họa bản thiết kế.
Ngày hôm sau.
Giang Hạ đến bệnh viện đón Tống Vy rồi chuẩn bị qua phòng làm việc kí hợp đồng cùng thư kí Lý.
Khi cô ta đến, khuôn mặt tràn ngập hào hứng: “Vy Vy, cho cậu biết một tin tốt này.”
Tống Vy đang ăn sáng, thấy cô ta nói vậy thì ngước đầu lên nhìn: “Tin gì thế?”
“Đương nhiên là về Tống Huyền rồi, Tổng giám đốc Đường quá ngầu luôn ý, hôm qua anh ấy có nói là sẽ xử lí Tống Huyền đó mà ngay lập tức hôm nay rộ tin Tống Huyền bị gãy một cái chân, Tổng giám đốc Đường quả đúng là nhanh gọn lẹ, kết quả này tớ rất hài lòng.” Giang Hạ kích động quơ nắm đấm không ngớt.
Tống Vy trái lại không vui nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ ngưng trọng.
“Tống Huyền bị gãy một bên chân?”
“Chuẩn luôn, sáng nay tớ xem tin tức nên mới biết, nói là có một công nhân vệ sinh phát hiện Tống Huyền bị đánh gãy chân ở một con hẻm.”
Tống Vy lập tức bỏ đũa xuống, cầm điện thoại tìm kiếm những tin tức mà cô ta nói.
Rất nhanh, đã tra ra kết quả.
Tống Vy lướt nhanh như gió, xem hết tin tức, đầu mày lại càng nhíu chặt hơn: “Không đúng!”
“Gì hả?” Giang Hạ nhìn cô với vẻ nghi hoặc.
Tống Vy dựng bả vai: “Ai biết, mặc kệ là ai thì chốt lại một câu chắc là người nào đó ngứa mắt Tống Huyền, Tống Huyền bị gãy chân cũng là chuyện tốt, ít nhất sẽ yên bình được một khoảng thời gian, đi thôi, cũng sắp đến giờ rồi.”
Dứt lời, hai người rời khỏi bệnh viện, đến phòng làm việc.
Mới đến một lúc thì đã thấy thư kí Lý dẫn theo vệ sĩ đến.
“Chào buổi sáng, cô Tống.” Thư kí Lý lên tiếng chào hỏi cô.
Tống Vy cười đáp lại: “Chào buổi sáng, mời thư kí Lý ngồi.”
“Cảm ơn.” Thư kí Lý kéo ghế ngồi xuống, vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh sau lưng anh ta.