“Tối qua tôi đã nói cái gì, cô không quên chứ?” Đường Hạo Tuấn đi đến bên cạnh giường bệnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, không trả lời mà hỏi ngược. Thần sắc trên mặt của Tống Huyền bỗng cứng đờ, ký ức trong đầu về chuyện tối qua lập tức dấy lên: “Hạo Tuấn, anh… anh muốn giải trừ hôn ước với em sao?”
Tô Thu ở bên cửa nghe thấy lời này thì khẩn trương: “Giải trừ hôn ước, chuyện này sao mà được?”
Đường Hạo Tuấn mím chặt môi: “Tôi đã nói, đừng tìm Tống Vy bọn họ gây phiền phức nữa, nếu không thì giải trừ hôn ước, nhưng các người có nghe không?”
“Có, đương nhiên có, em hôm nay không có tìm Tống Vy bọn họ, đều là bà ta, là mẹ em tìm, chuyện này không liên quan đến em, Hạo Tuấn, anh không thể đem chuyện mẹ em làm trách tội em được!” Tống Huyền kích động chỉ về phía Tô Thu. Tô Thu tuy đau lòng khi cô ta đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu mình, nhưng vì hôn ước này, cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng.
“Không sai, Hạo Tuấn, chuyện này đều là lỗi của dì, là dì làm, không có liên quan tới Huyền, cháu muốn trách thì trách dì, đừng trách Huyền, cho Huyền thêm một cơ hội nữa đi.” Tô Thu ôm tim của mình, cấp thiết nói.
Đường Hạo Tuấn hơi hé môi, ha một tiếng đầy trào phúng: “Cơ hội? Tôi chưa từng cho cô ta cơ hội sao?
Khi ở tập đoàn Đường Thị, tôi từng cho cô ta rất nhiều cơ hội, nhưng cô ta chưa từng trân trọng lấy một lần.”
Tống Huyền đột nhiên bật khóc, là thật sự hoảng rồi: “Hạo Tuấn, em biết sai rồi, em không phải không trân trọng, em chỉ là quá sợ hãi, sợ anh bị Tống Vy cướp đi, cho nên em mới nhiều lần nhằm vào cô ta.”
“Cướp đi?” Đường Hạo Tuấn đưa tay ra, bóp cằm của cô ta, nâng mặt của cô ta lên, giọng nói lạnh lùng: “Cô nghĩ Đường Hạo Tuấn tôi là ai?”
Tống Huyền há miệng: “Em đương nhiên biết anh khác với những người đàn ông trong giới, sẽ không bị người phụ nữ khác cướp đi, nhưng Tống Vy cô ta không giống.”
“Vậy cô nói cho tôi biết, cô ấy có gì không giống?” Đường Hạo Tuấn hất cô ta ra.
Tống Huyền sờ chiếc cằm bị anh bóp đau, trong mắt tỏa ra sự kiêng kỵ mãnh liệt: “Bởi vì anh yêu cô ta!”
Dứt lời, con người của Đường Hạo Tuấn bỗng co rút: “Cô đang nói cái gì?”
Anh… yêu Tống Vy rồi sao?
Đường Hạo Tuấn cụp mắt, khiến người khác nhìn không rõ thần sắc trong mắt: “Cho dù đúng như những gì cô nói, vậy người phạm lỗi cũng nên là tôi, là tôi đã yêu cô ấy, không có liên quan gì tới cô ấy cả, cô tại sao không nhằm vào tôi?”
“Anh không sai, người sai là Tống Vy, là cô ta quyến rũ anh.” Tống Huyền lắc đầu nguầy nguậy, một lòng cho rằng chính là lỗi của Tống Vy.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô ta: “Cô thật sự không nói lý, tôi nói cho cô biết, mặc kệ là lỗi của ai, đều không phải là lý do để cô hại người, hơn nữa sự nhẫn nhịn mà tôi dành cho cô đã đủ nhiều rồi, lát tôi sẽ thông báo với cánh truyền thông, thương lượng chuyện hủy bỏ hôn ước.”
Nghe vậy, Tống Huyền không màng đến cái chân bó bột, chống người ngồi dậy: “Không, em không hủy bỏ hôn ước, em có chết cũng không huy bỏ.”
Anh muốn hủy bỏ hôn ước rồi ở bên Tống Vy.
Không có cửa đâu!