Tuy nhiên hai người đàn ông đều yên lặng, đều không có ý trả lời cô.
Khóe miệng của Tống Vy giật giật: “Không nói thì thôi.” Cô không hỏi là được rồi!
Có điều hai người này thật kỳ lạ, rõ ràng lúc mới đầu khi quen, không phải đứng ở hai đầu chiến tuyến như này, Kiều Phàm khá khách sáo đối với Đường Hạo Tuấn, sao bây giờ gặp mặt lại châm chọc mỉa mai, mâu thuẫn của bọn họ rốt cuộc từ đâu ra?
Còn không đợi Tống Vy nghĩ thông suốt, thang may đã xuống tới tầng một.
Kiều Phàm kéo tay của Tống Vy đi ra khỏi thang máy.
Đường Hạo Tuấn là người đi ra cuối cùng, ánh mắt của anh âm trầm nhìn tay bọn họ đang nắm với nhau, cánh môi mím lại tỏa ra vài phần khí lạnh, có loại xúc động muốn đi tách ra. Mà điều khiến anh ta bất mãn nhất là Tống Vy lại không có hất ra.
Dường như cảm giác được suy nghĩ trong lòng của Đường Hạo Tuấn, Kiều Phàm đã đi được một đoạn thì đột nhiên quay đầu, mỉm cười khiêu khích với anh.
Nụ cười này khiến trong lòng Đường Hạo Tuấn dấy lên một cỗ lửa giận, trong mắt càng phủ kín sự u ám.
“Tổng giám đốc.” Lúc này, Trình Hiệp cầm điện thoại đi tới.
Đường Hạo Tuấn lập tức thu lại tất cả cảm xúc, mặt mày lạnh lùng nhìn anh ta: “Có chuyện gì?”
“Cô Lâm tìm anh.” Trình Hiệp đưa điện thoại cho anh: “Cô Lâm nói điện thoại của anh không gọi được, đặc biệt gọi đến chỗ tôi.”
Đường Hạo Tuấn nhận lấy chiếc điện thoại: “Tôi biết rồi, cậu đi nói một tiếng với người của gia tộc Hill, tôi lát nữa sẽ qua gặp bọn họ.”
“Được.” Trình Hiệp gật đầu.
Đường Hạo Tuấn lúc này mới để điện thoại bên tai, nói chuyện điện thoại với Lâm Giai Nhi.
Sau khi nói chuyện xong, anh cầm điện thoại đi về phía phòng bao.
Khi đi qua đại sảnh, anh nhìn thấy trên sô pha ở khu nghỉ ngơi, Tống Vy và Kiều Phàm ngồi cùng nhau.
Trong tay cô cầm một túi đá đang chườm mặt cho Kiều Phàm, mà Kiều Phàm lại nhắm mắt vẻ mặt hưởng thụ.
Một màn này khiến Đường Hạo Tuấn cảm thấy cực kỳ gai mắt.
Ở trên máy bay, cô lăn mặt cho anh, bây giờ lại chườm mặt cho người đàn ông khác.
Cô thật sự là bận bề mà!
Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn không hề che đậy, Tống Vy lập tức nhận ra có người đang nhìn mình.
Cô hơi quay đầu thì chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn, không khỏi hơi rùng mình.
Đến cảng, Tống Vy xuống xe, nhìn thấy một chiếc du thuyền vô cùng hoành tráng dừng ở cảng, liếc nhìn, ít nhất dài gần trăm mét, rộng mấy chục mét.
“Lớn quá!” Cô kinh ngạc thốt lên.
Đường Hạo Tuấn ở cách đó không xa vừa xuống xe thì nghe thấy hai chữ này, bước chân chợt khựng lại.
Anh bỗng nghĩ tới tối hôm đó, khi cô khóc lóc dưới thân anh, cũng từng nói hai từ này.
“Tổng giám đốc, anh làm sao thế?” Trình Hiệp ở đằng sau thấy Đường Hạo Tuấn đột nhiên đứng im không nhúc nhích, không khỏi cất lời hỏi một câu.
Đường Hạo Tuấn thu liễm cảm xúc, dùng nắm tay che miệng ho khẽ một tiếng, giọng nói hờ hững: “Không sao, đi thôi.”