Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 165: Chương 165




“Đừng nói linh tinh! Tôi nhất định sẽ mang em lên!” Kiều Phàm cố gắng nở nụ cười với cô, tiếp tục bơi về phía trước. Nhưng anh ta càng bơi, bắp chân của anh ta càng co rút lợi hại hơn, cuối cùng đau tới mức anh ta hét lên, hai người cùng chìm xuống.

Người trên du thuyền nhìn thấy cũng sốt sắng vô cùng.

“Anh đó hình như bị chuột rút rồi, nhân viên cứu hộ đâu, nhân viên cứu hộ sao còn chưa tới?”

“Xảy ra chuyện gì?” Chủ nhân của chiếc du thuyền ông Hill đang đánh tennis trên tầng hai, nghe thấy động tĩnh từ tầng một truyền tới, không nhịn được mà đi xuống kiểm tra tình hình.

Người cùng đi xuống còn có Đường Hạo Tuấn, anh mặc đồ chơi tennis, tay trái quấn dây bảo cổ tay còn cầm một chiếc vợt tennis, mang theo lớp mồ hôi mỏng đứng ở bên cạnh ông Hill, đối diện với bàn tán của mọi người, mí mắt của anh hơi cụp xuống, rõ ràng không có hứng thú. “Ông Hill, có người rơi xuống nước!” Có người chỉ vùng biển trước mặt.

“Rơi xuống nước?” Ông Hill hơi nhíu mày, thuận thế nhìn qua, sau khi nhìn rõ người rơi xuống là ai thì thần sắc thay đổi: “Sao lại là bác sĩ Kiều và bạn gái của cậu ta chứ?”

Nghe thấy lời này, đồng tử của Đường Hạo Tuấn chợt co rút, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía trước, nhìn thấy hai người từ từ chìm xuống, anh trực tiếp ném chiếc vợt đi, mặt mày căng thẳng nhảy xuống nước, bơi về phía Tống Vy và Kiều Phàm.

Hành vi của anh đã dọa ông Hill gật mình, sau khi phản ứng lại, vội vàng phân phó người của mình đi giúp đỡ.

“Mau, mau đi cứu người!” Ông Hill lớn tiếng thúc giục.

Nếu người nắm quyền của tập đoàn Đường Thị xảy ra chuyện ở chỗ ông ta, gia tộc Hill sẽ xong đời!

Trình Hiệp vào khoảnh khắc Đường Hạo Tuấn nhảy xuống biển thì đã đến bộ phận cứu hộ của du thuyền, cướp lấy một chiếc thuyền kayak lái qua, vì thế tới chỗ Tống Vi trước Đường Hạo Tuấn một bước, sau đó cũng nhảy xuống nước.

Chỉ là anh ta không đi cứu Tống Vy, mà bơi về phía Kiều Phàm.

Anh ta biết, chỗ Tống Vy có Đường Hạo Tuấn, căn bản không cần anh ta ra tay.

Quả nhiên, Đường Hạo Tuấn giống như Kiều Phàm trước đó, kẹp cổ của Tống Vy hướng lên, bơi về phía chiếc thuyền kayak, bơi đến trước chiếc thuyền kayak, anh đỡ mông của Tống Vy, đẩy cô lên, sau đó hai tay của anh túm vào mép chiếc thuyền kayak, lấy đà trèo lên thuyền.

Trình Hiệp cũng như vậy, cứu Kiều Phàm lên thuyền kayak.

Kiều Phàm lúc này đã hôn mê, nhưng bắp chân của anh ta vẫn đang co rút.

Tống Vy không có nghiêm trọng như vậy, cô luôn được Kiều Phàm bảo vệ, tuy cũng bị ngâm nước, cả người run rẩy, nhưng vẫn còn tỉnh táo.

“Mau, lái đi!” Đường Hạo Tuấn vỗ nhẹ mặt của Tống Vy, ra lệnh cho Trình Hiệp.

Đường Hạo Tuấn buông mũi và cằm của cô ra, từ trên người cô đứng thẳng người, mắt nhìn chằm chằm cô.

Sau khi nhìn mấy giây, Tống Vy từ từ mở mắt ra, chỉ là ánh mắt có hơi mơ hồ, một lúc lâu sau mới nhìn rõ.

Cô có hơi thở dốc, đầu tiên là nhìn bầu trời trong xanh, sau đó mới nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Đường Hạo Tuấn.

“Đường tổng?” Khóe miệng của Tống Vy hơi mấp máy, yếu ớt gọi một tiếng.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Là tôi.”

Tống Vy mỉm cười: “Thì ra tôi không có nằm mơ, là anh đã cứu tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.