Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 254: Chương 254: Chương 255




“Không có, tôi cũng quên hỏi, qua đó nhìn mới biết, cho nên Hải Dương nhờ hai người trông rồi.” Tống Vy nhìn sang con trai đang xem hoạt hình trên sô pha.

Cậu nhóc cảm nhận được ánh mắt của cô, ấn dùng phim hoạt hình ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào với cô: “Mẹ cứ đi đi, con sẽ nghe lời ba mẹ nuôi.”

“Được, vậy mẹ đi trước đây, sẽ quay lại đón con sau.” Tống Vy vẫy tay, sau đó lại nói một tiếng với Kiều Phàm và Giang Hạ, lúc này mới xách túi rời khỏi. Đến cục cảnh sát thì đã là nửa tiếng sau.

Tống Vy được một cảnh sát dẫn đến phòng thẩm vấn.

Sau khi bước vào, cô nhìn thấy trong phòng thẩm vấn ngoài có cảnh sát lấy khẩu cung, còn có hai người khác, một người đàn ông, một người phụ nữ.

Người phụ nữ ngồi ở vị trí bị thẩm vấn, cúi đầu, nhìn không rõ tướng mạo, nhưng nhìn làn da bên ngoài, tuổi tác không phải quá lớn.

Mà người đàn ông ngồi bên cạnh bàn thẩm vấn, vắt chân, khoanh tay, trên gương mặt đẹp trai không có chút biểu cảm, cái có cũng chỉ là sự lạnh lùng vô tận, toàn thân tỏa ra khí thế mạnh mẽ, khiến người khác dường như cảm thấy nơi này là địa bàn của anh. Tống Vy ngạc nhiên nhìn anh: “Sếp Đường, anh sao cũng ở đây?”

Đường Hạo Tuấn hơi nghiêng đầu: “Chuyện này cũng có liên quan tới tôi, cho nên tôi tự nhiên cũng phải tới.”

“Không sai, hung thủ cũng là do anh Đường tra ra.” Cảnh sát gỡ mũ cảnh sát trên đất xuống để ở một bên, cũng nói một câu.

Tống Vy há miệng ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ anh vậy mà còn tra chuyện này, hơn nữa còn tra được người rồi.

“Được rồi, ngẩng đầu lên.” Cảnh sát vỗ bàn, nói với người phụ nữ cúi đầu ở đối diện.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên.

Tống Vy lúc này mới nhìn ra tướng mạo của cô ta, trông rất xinh, nhưng sự tối tăm và tuyệt vọng trong mắt lại càng thu hút ánh mắt của người khác.

Cô ta đang tuyệt vọng khi mình bị bắt sao?

“Đến thời gian thẩm vấn rồi, hai vị có thể ra ngoài trước.” Cảnh sát thấy Tống Vy đã thấy tướng mạo của người phụ nữ thì nói với cô và Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn không có dị nghị gì, đút tay trong túi quần đứng dậy, nhìn Tống Vy: “Đi thôi.”

Tống Vy ừm một tiếng, đi theo đằng sau anh ra ngoài.

Trên đường đến phòng nghỉ, Tống Vy nhìn bóng lưng của anh, mở miệng hỏi: “Sếp Đường, người phụ nữ đó rốt cuộc là ai?”

Đường Hạo Tuấn dừng bước chân, xoay người lại: “Là cô chủ của nhà họ Trần.”

“Nhà họ Trần?” Tống Vy nhíu mày: “Là nhà họ Trần phá sản hai tháng trước sao?”

Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Tống Vy cụp mắt, không hỏi nữa, vượt qua anh đi vào phòng nghỉ.

Đường Hạo Tuấn thấy khi cô có câu hỏi thì gọi anh lại bắt chuyện với anh, sau khi không còn câu hỏi thì lập tức xa cách anh, trong lòng rất không vui, mím chặt môi, đen mặt đi vào phòng nghỉ.

“Vậy sao.” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, trong mắt vụt qua một tia tiếc nuối.

Lúc này, có người đến phòng nghỉ, là người cảnh sát trong phòng thẩm vấn.

Tống Vy vội vàng để ly trà xuống rồi đứng dậy: “Cảnh sát, đã thẩm vấn xong rồi sao?”

“Xong rồi.” Cảnh sát đưa kết quả thẩm vấn trong tay cho cô: “Đây là khẩu cung của cô Trần đó, cô ta bởi vì ái mộ anh Đường, cho nên sinh lòng đố kỵ, dùng khoản tiền cuối cùng của nhà họ Trần, mua chuộc người ra tay với cô Tống.”

Tống Vy vừa nghe anh ta nói, vừa lật xem khẩu cung trong tay, sau khi xem xong, mày liễu nhíu chặt.

Đường Hạo Tuấn cũng đứng dậy: “Sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.