Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 270: Chương 270: Chương 271




“Sau này em sẽ biết, yên tâm, sẽ không liên lụy gì tới em đâu.” Người đàn ông đứng lên đi về phía cửa, không có ý định giải thích.

Tống Vy mím đôi môi đỏ mọng.

Đã không muốn nói rồi thì gặng hỏi cũng không có ý nghĩa gì.

Tống Vy đứng dậy, đưa Đường Hạo Tuấn ra ngoài.

Đường Hạo Tuấn đứng ở ngoài cửa: “Sáng mai tôi tới đón hai đứa nhỏ.”

“Được.” Tống Vy gật đầu.

Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon!”

“Ngủ ngon.” Tống Vy khẽ cười, cũng nói một tiếng chúc ngủ ngon.

Dứt lời, vốn tưởng anh sẽ về chung cư của mình, nhưng anh lại không có ý gì muốn đi, vẫn đứng ở đó nhìn cô.

Tống Vy bị anh nhìn đến nỗi có chút mất tự nhiên, rụt cổ lại: “Tổng giám đốc Đường, anh còn có việc gì sao?”

“Không có việc gì, em đóng cửa đi.” Đường Hạo Tuấn khẽ lắc đầu.

Tống Vy chỉ cảm thấy có hơi kỳ lạ, nhưng vẫn nghe lời anh, đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa xong, cô cũng không về phòng ngay mà mở màn hình camera ở cửa, muốn xem xem rốt cuộc anh định làm gì, nhưng chỉ thấy bóng lưng anh, cùng cánh cửa chung cư đã khép.

Tống Vy cụp mắt xuống, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Không phải là anh cố ý nhìn theo tiễn cô đấy chứ?

Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên đã lập tức bị Tống Vy phủ nhận.

Cô buồn cười lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, quay người về phòng.

Sáng hôm sau, mới tám giờ, Tống Vy và hai đứa trẻ vừa ăn sáng xong, Đường Hạo Tuấn đã tới đón bọn trẻ rồi.

Tống Vy đẩy bọn trẻ tới bên cạnh Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường, bọn trẻ làm phiền anh rồi.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho chúng.” Đường Hạo Tuấn nói xong liền nhìn hai đứa trẻ một trái một phải, không kìm được mà đưa tay xoa đầu chúng.

Tống Vy ngồi xổm xuống, nghiêm túc dặn dò: “Hải Dương, Dĩnh Nhi, các con phải nghe lời chú Đường, đừng nghịch ngợm đấy biết chưa?”

“Con biết rồi mẹ.” Hai đứa trẻ ngoan ngoãn đáp lời.

Tống Vy mỉm cười, đứng lên, sau đó nhìn Đường Hạo Tuấn dẫn chúng đi.

Họ đi chưa bao lâu, Tống Vy dọn dẹp lại phòng cho sạch sẽ rồi cũng đeo túi ra ngoài, tới hiệp hội tham cuộc thi.

Hôm nay là vòng bán kết, không khí tại đây vô cùng căng thẳng.

Khi Tống Vy tới, các tuyển thủ đều đã có mặt đầy đủ.

Cô đi vào hội trường, liếc mắt một cái đã thấy Tống Huyền đang nói chuyện với những người khác.

Tống Huyền cũng nhìn thấy cô, hừ một tiếng: “Người nào đó đúng là có tên tuổi lớn nhỉ, rõ ràng mới xếp thứ hai nhưng lần nào cũng tới cuối cùng, ai không biết còn tưởng cô ta mới là người đứng đầu đó.”

Sao Tống Vy có thể không nghe ra Tống Huyền đang châm chọc mình được, cô cũng không tức giận, mỉm cười đi tới: “Chủ nhiệm Tống, xem ra bụng cô không đau nữa rồi, nói chuyện khỏe như vậy cơ mà.”

“Liên quan gì tới cô!” Tống Huyền nhíu mày.

Tống Vy nhìn cô ta: “Tôi quan tâm cô mà, bây giờ thấy chủ nhiệm Tống khỏi bệnh rồi, tôi thật sự rất vui. À đúng rồi, chủ nhiệm Tống, hôm qua cô còn chưa trình bày ý tưởng thiết kế nữa, phải chăng bây giờ đã có thể nói lại cho chúng tôi rồi không? Tôi mong chờ từ hôm qua tới giờ đấy.”

“Đúng đó cô Tống, mau nói đi, rốt cuộc sao cô có thể thiết kế ra được bộ lễ phục hiến tế long trọng như vậy?” Hai nhà thiết kế khác không hiếu ý tứ sâu xa bên trong, cũng phụ họa theo.

“Nói cái gì mà nói, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, để tôi yên tĩnh chút được không, ngộ nhỡ ảnh hưởng tới khả năng phát huy của tôi, các người ai chịu trách nhiệm nổi hả?” Tống Huyền đè nén sự hoảng loạn trong lòng, âm thầm hung hăng trừng mắt nhìn Tống Vy, quát lớn với vẻ mặt không kiên nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.