Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 274: Chương 274: Chương 275




Đường Hạo Tuấn nhìn về phía cô: “Thiết kế lần này, bán cho tôi được không?”

“Được chứ, có điều chỉ có một cái thôi, tổng giám đốc Đường mua làm gì?” Tống Vy nghiêng đầu, có chút khó hiểu.

Dù hiện giờ công ty thời trang của tập đoàn Đường Thị tách ra từ tổng bộ, cũng đã cải tổ rổi, nhưng thu mua thiết kế này cũng không có tác dụng gì.

Kiểu thiết kế chủ đề tương lai này không thể đi theo hướng cao cấp cũng không thể đi theo hướng đại trà, căn bản không kiếm được ra tiền, chắc không phải muốn sưu tầm giống hiệp hội và ông Mạc đấy chứ?

Như thể nhìn ra suy nghĩ của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn khẽ cười giải thích: “Không phải công ty của tôi muốn bán bộ trang phục này, mà là gần đây có một công ty trò chơi rất khá tới tìm tôi, muốn nhờ nhà thiết kế của chúng tôi thiết kế trang phục cho nhân vật trò chơi của họ. Vừa hay thấy trò chơi của họ liên quan tới tương lai, thiết kế của em là thích hợp nhất.”

“Hóa ra là vậy, vậy thiết kế đó cứ giao cho tổng giám đốc Đường đi.” Tống Vy gật đầu.

Đường Hạo Tuấn điều chỉnh tư thế ngồi một chút: “Có điều một bộ chưa đủ. Nếu em đồng ý thì trang phục của những nhân vật khác trong trò chơi, em cũng có thể thiết kế toàn bộ.”

Tống Vy có chút dao động, nhưng không đồng ý ngay mà nhíu mày hỏi: “Thế nhà thiết kế của công ty anh thì phải làm sao?”

“Họ từng thiết kế rồi, nhưng bên phía công ty trò chơi không hài lòng.” Đường Hạo Tuấn day trán trả lời.

Tống Vy giương môi dưới: “Vậy chắc chắn họ sẽ hài lòng với thiết kế của tôi chứ?”

Đường Hạo Tuấn nâng cằm: “Vừa rồi tôi đã gửi video đoạn livestream cho bên công ty trò chơi xem, họ chấp thuận tác phẩm của em.”

“Thế à? Tôi biết rồi.” Tống Vy gật đầu.

Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Nói vậy là em đồng ý rồi?”

Tống Vy ừm một tiếng, mỉm cười: “Việc làm ăn dâng tới cửa, sao lại không làm chứ?”

Đường Hạo Tuấn cũng thản nhiên cười: “Được, đợi tới khi cuộc thi kết thúc, tôi sẽ bảo Trình Hiệp gửi những mẫu nhân vật trò chơi còn lại cho em, còn hợp đồng, yên tâm, giá cả nhất định sẽ không để em thiệt đâu.”

“Tôi tin tưởng tổng giám đốc Đường.” Tống Vy xoa đầu hai đứa nhỏ.

Một câu tin tưởng này của cô khiến tâm trạng Đường Hạo Tuấn vui vẻ hẳn lên, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa.

Sau đó, anh như nghĩ ra điều gì, khom lưng xách chiếc túi ở bên cạnh lên đưa cho cô.

“Đây là…” Tống Vy nghi hoặc nhìn chiếc túi trước mắt.

Đường Hạo Tuấn còn chưa trả lời, Tống Dĩnh Nhi đã thay anh nói trước: “Đây là cơm trưa bọn con mua cho mẹ.”

“Không sai.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu.

Tống Vy không ngờ họ còn mua cơm cho cô, trong lòng cảm động, vừa mở hộp vừa cười nói: “Tốt quá, đúng lúc mẹ đang đói, mọi người ăn chưa?”

Cô nhìn hai đứa trẻ trước mặt.

“Ăn rồi ạ, họp phụ huynh xong, Dĩnh Nhi kêu đói, sau đó chú Đường dẫn bọn con đi ăn cơm luôn.” Tống Hải Dương đung đưa chân trả lời.

Tống Dĩnh Nhi chu miệng không vui: “Gì chứ, lúc đó anh cũng kêu đói mà, sao lại nói mỗi em.”

“Được rồi được rồi, hai đứa đừng quấy nữa.” Thấy hai đứa trẻ có dấu hiệu muốn cãi nhau, khóe miệng Tống Vy khẽ giật, vội vàng ngăn cản.

Hai đứa bé liếc mắt nhìn nhau, hừ một tiếng, sau đó quay đầu đi, im lặng không làm loạn nữa.

Đường Hạo Tuấn nhướng mày, nhìn hai đứa trẻ có chút bất ngờ: “Hai đứa thường ngày cũng hay mâu thuẫn sao?”

Đây là lần đầu tiên anh thấy hai đứa cãi nhau đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.