Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 320: Chương 320: Chương 321




Nếu như biết được thì nhà họ Tống phải làm sao đây?

Tống Vy không biết Tống Huy Khanh đang nghĩ cái gì, thấy ông ta không nói thì lại tưởng ông ta đang hổ thẹn, bi thương nhắm mắt lại: “Tống Huy Khanh, những gì ông làm với tôi, tôi đều nhớ rõ cả rồi, cứ đợi đấy, sớm muộn gì ông cũng sẽ phải gặp báo ứng!”

Nói xong Tống Vy lập tức cúp máy, ném điện thoại lên sofa, cảm xúc mất mát cúi thấp đầu.

Đường Hạo Tuấn rút khăn giấy đưa sang: “Không sao chứ?”

Tống Vy lắc đầu nhận lấy khăn giấy, tùy tiện lau đi đôi mắt đỏ bừng: “Tôi không sao, tôi chỉ đang nghĩ rằng, vì sao bảy năm trước tôi lại không nhận ra được bộ mặt thật của Tống Huy Khanh!”

“Bây giờ biết rõ rồi cũng không muộn.” Đường Hạo Tuấn hé bời môi mỏng trả lời.

Tống Vy “ừ” một tiếng: “Anh nói đúng.”

Đường Hạo Tuấn lại rót một cốc nước cho cô: “Uống chút nước đi.”

“Cảm ơn anh.” Tống Vy vứt khăn giấy đi, nhận lấy cốc nước uống một ngụm, cảm xúc dịu đi hẳn.

Sau đó cô đặt cốc xuống rồi hỏi: “Đúng rồi tổng giám đốc Đường, ban nãy lúc Tống Huy Khanh gọi điện tới, anh định nói gì vậy?”

Đôi mắt Đường Hạo Tuấn thoáng dao động: “Không có gì.”

Vốn dĩ lúc đó anh đã chuẩn bị rồi, sẽ nhân cơ hội nói với cô rằng anh có thể làm ba của hai đứa nhỏ.

Nhưng bây giờ bị Tống Huy Khanh cắt đứt nên không nói được ra nữa.

Thấy Đường Hạo Tuấn không nói gì, Tống Vy cũng không nghi ngờ, cảm thấy có thể là chuyện không quan trọng.

Sau khi xoa huyệt thái dương xong, cô lại cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại cho Giang Hạ.

“Vy Vy.” Giọng nói dễ nghe của Giang Hạ vang lên.

Đôi mắt hoa đào của Tống Vy híp lại, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Hạ à, cậu liên lạc với các phương tiện truyền thông của thành phố Giang đi, chín giờ sáng ngày mai, tớ sẽ mở họp báo!”

Chuyện trên mạng đã tới nước này rồi, cô không thể im lặng để mặc cho bọn họ chửi bới thêm nữa.

Vốn dĩ cô còn định sẽ giữ lại một chút thể diện cho Tống Huy Khanh trong cuộc họp báo, dù sao thì ông ta cũng là ba ruột của cô. Nhưng bây giờ cô cảm thấy không còn cần thiết nữa, bảy năm trước ông ta đã hủy hoại đứa con gái là cô vì Tống Huyền, vậy thì việc gì cô phải nương tay với người ba như thế?

“Được, tớ liên hệ ngay đây.” Giang Hạ hiểu Tống Vy, biết Tống Vy sắp phản kích lại rồi, bèn vui vẻ đồng ý.

Cuộc gọi kết thúc, Tống Vy chậm rãi buông điện thoại xuống, nhìn người đàn ông trước mặt: “Tổng giám đốc Đường, vậy sáng ngày mai nhờ cậy vào anh nhé.”

“Yên tâm đi.” Đường Hạo Tuấn đứng dậy: “Không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.”

“Được.” Tống Vy đáp lời, tiễn anh tới ngoài cửa.

Nhưng lúc đóng cửa lại, Đường Hạo Tuấn đứng ngoài cửa đột nhiên gọi cô: “Chuyện tôi nói lúc trước, tìm ba cho hai đứa trẻ, thực ra cô có thể suy nghĩ cẩn thận.”

Trái tim Tống Vy đau đớn, cụp mắt xuống che đi sự chua xót trong đó.

Cô biết đề nghị này của anh là vì tốt cho hai đứa trẻ, nhưng trong lòng cô lại rất khó chịu.

Dù sao thì làm gì có người phụ nữ nào lại thích nghe người đàn ông mà mình yêu giục mình đi tìm người đàn ông khác chứ. Đây rõ ràng là đang nhắc nhở cô rằng, bảo cô sớm ngày thích người khác đi, đừng đặt suy nghĩ lên anh nữa.

Nghĩ rồi, khuôn mặt nhỏ của Tống Vy trở nên lạnh lẽo, thái độ cũng dần lạnh nhạt, giọng điệu lại càng bình tĩnh mà trả lời một câu: “Được, tôi sẽ suy nghĩ.”

Dứt lời, cô trực tiếp đóng cửa lại.

Đường Hạo Tuấn đứng ngoài cửa nhận ra được cô đang tức giận, nhưng lại không biết cô tức giận vì điều gì. Đang định gõ cửa bảo cô mở cửa ra thì đột nhiên Trình Hiệp bước ra từ thang máy, nhìn thấy anh thì đôi mắt sáng lên, nhanh chân đi tới: “Tổng giám đốc.”

“Có chuyện gì à?” Đường Hạo Tuấn nghiêng đầu sang, hờ hững nhìn Trình Hiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.