Tống Vy lùi về sau một bước, khuôn mặt nhỏ vô cùng âm trầm: “Xin lỗi, tạm thời tôi sẽ không trả lời những câu hỏi như thế này.”
“Không trả lời, có phải là vì hổ thẹn không?” Nữ phóng viên nói.
Tống Vy tức tới bật cười.
Không trả lời thì là hổ thẹn, nào có cái lý đấy?
“Xin mọi người tránh ra!” Tống Vy siết chặt tay quát lên.
Những phóng viên kia giả vờ không nghe thấy, chắn trước mặt cô không chịu tránh ra, nhất quyết muốn cô phải trả lời, còn cố tình chen về phía trước.
Tống Vy bị chen tới liên tục lùi về sau.
Cô hít sâu một hơi nhắm mắt lại, biết rằng những phóng viên này sẽ không bỏ cuộc trừ khi moi được ra gì đó từ miệng cô. Cô mím bờ môi đỏ, đang định cầm điện thoại gọi bảo vệ tới.
Nữ phóng viên kia đột lên bước lên một bước: “Cô Tống...”
Tống Vy bị cô ta dọa cho giật nảy mình, dưới chân lảo đảo, cả người ngã về phía sau.
Ngay lúc Tống Vy sắp ngã xuống đất, sau lưng cô đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Chủ nhân bóng dáng kia vươn bàn tay thon dài ra kéo lấy cánh tay cô, kéo cô vào trong lòng để tránh cho cô bị ngã xuống.
“Không sao chứ?” Đường Hạo Tuấn cúi đầu, ánh mắt dán chặt vào người phụ nữ bị dọa cho kinh hồn táng đảm, sắc mặt còn có chút tái nhợt trong lòng.
Người phụ nữ lắc đầu: “Không sao, cảm ơn tổng giám đốc Đường.”
“Không sao thì tốt.” Đường Hạo Tuấn buông cô ra.