Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 333: Chương 333: Chương 334




“Con không gọi.” Tống Dĩnh Nhi ôm lấy cổ Đường Hạo Tuấn: “Con cứ gọi là ba, dù sao thì mẹ cũng không chịu nói với con và anh, ba bọn con là ai, vậy thì sau này chú Đường chính là ba con.”

“Con…” Tống Vy bị con gái chặn họng nói không nên lời, tức tới mức đỏ mặt.

Đường Hạo Tuấn khẽ cong môi: “Không sao, cứ để hai đứa nó gọi đi, tôi rất vui vì được làm ba hai đứa.”

Tống Hải Dương nghe anh nói vậy, đôi mắt tinh trí chớp chớp, giống như đang nghĩ gì đó.

Một lát sau, Tống Hải Dương kéo góc áo Tống Vy: “Mẹ ơi, con tới trường mẫu giáo với Dĩnh Nhi nhé, lâu lắm rồi con không đi học.”

“Cũng được.” Không lay chuyển được cậu bé, Tống Vy gật đầu đồng ý.

Để cậu bé đi cũng tốt, có cậu bé ở trường cùng Dĩnh Nhi, cô cũng yên tâm hơn.

“Tốt quá.” Tống Hải Dương vỗ tay.

Đường Hạo Tuấn kéo cậu bé qua, một tay ôm Tống Dĩnh Nhi, nói với Tống Vy: “Vậy chúng tôi đi trước đây.”

“Được.” Tống Vy đáp một tiếng, tiễn họ tới thang máy.

Thang máy tới rất nhanh, hai đứa trẻ nói tạm biệt với Tống Vy xong bèn vào thang máy với Đường Hạo Tuấn.

Cửa thang máy đóng lại, Tống Hải Dương chống tay trên eo, ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn: “Chú Đường, vừa rồi chú nói, chú rất vui vì có thể trở thành ba của bọn cháu sao?”

Đường Hạo Tuấn đặt Tống Dĩnh Nhi xuống, nói với cậu bé: “Đúng vậy.”

“Quả nhiên, lời ba nuôi nói là thật.” Tống Hải Dương gật đầu.

Ba nuôi trong miệng cậu bé là Kiều Phàm, Đường Hạo Tuấn biết, tâm trạng không vui nheo mắt lại: “Anh ta nói cái gì là thật?”

“Mấy hôm trước ở bệnh viện cháu nghe được ba nuôi nói chuyện điện thoại với người khác, nhắc tới chú Đường và mẹ, ba nuôi nói chú Đường thích mẹ.”

“Em cũng nghe thấy.” Tống Dĩnh Nhi không muốn bị bỏ lại, cũng giơ tay nhanh nhảu tiếp một câu.

Tống Hải Dương cười hì hì nhìn Đường Hạo Tuấn: “Ban đầu cháu không tin, tới khi chú nói câu vừa rồi, cháu mới chắc chắn ba nuôi nói đúng, nếu chú không thích mẹ, sao chú lại vui khi trở thành ba của bọn cháu? Đừng tưởng cháu còn bé, cháu biết có thành ngữ là, yêu ai yêu cả đường đi lối về, chú thích mẹ nên mới thích chúng cháu.”

Trong mắt Đường Hạo Tuấn ánh lên vẻ ngạc nhiên.

Anh vẫn biết đứa bé này là thiên tài, nhưng không ngờ có thể giỏi tới mức này, ngay cả chuyện tình cảm nam nữ mà cũng biết.

Trong lòng Đường Hạo Tuấn dâng lên một cảm giác tự hào và vinh dự, anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Tống Hải Dương.

Lúc này, anh không hề xem Tống Hải Dương là một đứa bé mà xem cậu bé như một đối tác để nói chuyện thẳng thắn.

“Đúng vậy, chú thích mẹ các cháu, muốn làm ba các cháu, các cháu có đồng ý không?” Đường Hạo Tuấn hỏi.

Tống Hải Dương còn chưa trả lời, Tống Dĩnh Nhi đã vui mừng vỗ tay: “Đồng ý ạ!”

“Em đừng nói gì!” Tống Hải Dương liếc mắt nhìn cô bé rồi kéo cô bé ra phía sau, nhìn Đường Hạo Tuấn, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nếu cháu nói không đồng ý, chú Đường sẽ từ bỏ sao?”

Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Không.”

“Vậy mà chú còn hỏi bọn cháu.” Tống Hải Dương nguýt mắt một cái, sau đó lại nói: “Nhưng nếu chú Đường làm ba của chúng cháu thì chúng cháu có lợi gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.