Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 355: Chương 355: Chương 356




Đường Hạo Tuấn điều chỉnh nước nhỏ đi, tránh để bọt nước làm ướt quần áo cô: “Không sao, lần sau chú ý là được.”

“Nhưng những giấy tờ kia...”

“Một vài giấy tờ không quan trọng mấy mà thôi, cho người gửi lại một bản mới là được.” Đường Hạo Tuấn dựa vào bên cạnh bồn rửa tay, nói nhẹ bẫng.

Bờ môi Tống Vy run rẩy, càng thêm xấu hổ hơn.

Những giấy tờ có thể đưa tới bàn ông chủ lớn nhất như anh thì sao có thể không quan trọng được chứ.

Anh nói như vậy, chẳng qua là muốn cô không cảm thấy có gánh nặng tâm lý thôi.

“Tổng giám đốc, tôi lấy miếng dán lạnh ở phòng y tế rồi đây.” Lúc này, bên ngoài cửa phòng vệ sinh vang lên giọng nói của Trình Hiệp.

Đường Hạo Tuấn bước lên trước hai bước mở cửa ra, sau khi nhận lấy miếng dán lạnh màu xanh mà Trình Hiệp đưa tới thì quay lại bên cạnh, nói với cô: “Đưa tay cho tôi.”

Tống Vy cúi đầu nhìn bàn tay vẫn còn đang xối nước của mình, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn đưa tay qua.

Dù sao thì một tay cũng khó dán, còn không bằng để người khác làm hộ.

Thấy Tống Vy nghe lời như vậy, trong mắt Đường Hạo Tuấn ánh lên vẻ ôn hòa. Anh đóng vòi nước lại, lấy một tờ giấy ở giá bên cạnh lau khô tay cho cô, xé mở miếng dán lạnh dịu dàng dán lên trên tay cô: “Được rồi.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Đường.” Tống Vy sờ miếng dán lạnh trên tay nói cảm ơn.

Đường Hạo Tuấn vứt vỏ vào trong thùng rác: “Ra ngoài đi.”

“Ừ.” Tống Vy gật đầu, theo sau anh đi ra ngoài.

Trình Hiệp đang dọn dẹp bàn làm việc của Đường Hạo Tuấn, thấy hai người đi ra thì vội vàng dừng lại động tác rồi nói xin lỗi: “Thực sự xin lỗi nhà thiết kế Tống, là lỗi của tôi, rót tách trà nóng quá, khiến cô bị bỏng.”

Tống Vy xua tay: “Không liên quan tới trợ lý Trình đâu, là tự tôi trượt tay, người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng.”

“Được rồi.” Đường Hạo Tuấn đi tới sau bàn làm việc, ngắt lời xin lỗi lẫn nhau của hai người: “Chuyện lần này là bất ngờ, lần sau chú ý là được. Cậu ra ngoài trước đi, in lại một bản giấy tờ này.” . Truyện Light Novel

“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu, cầm đống giấy tờ bị ướt kia đi ra ngoài.

Trong văn phòng chỉ còn hai hai người là Đường Hạo Tuấn và Tống Vy.

Tống Vy cầm tài liệu trước đó lên xem tiếp, sau khi xem xong thì đẩy lại về trước mặt Đường Hạo Tuấn, chỉ vào một chỗ rồi nói: “Tổng giám đốc Đường, chất liệu này cũng khá ổn, dùng mô hình này, làm thủ công hay làm gì cũng được. Tuy không bằng chất liệu mà tôi ghi chú đầu tiên, nhưng cũng không khác là bao.”

Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn, sau đó khẽ gật đầu: “Được, vậy cái này đi, lát nữa tôi sẽ liên lạc với công ty trò chơi, số tiền còn lại sẽ chuyển cho em vào trưa mai.”

“Được.” Tống Vy cười gật đầu.

Đường Hạo Tuấn cất tài liệu đi.

Tống Vy liếc nhìn thời gian ở góc phải bên dưới máy tính của anh, đứng dậy chào tạm biệt: “Tổng giám đốc Đường, thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước đây, nên tới nhà trẻ đón con rồi.”

“Đi cùng đi.” Đường Hạo Tuấn đóng ngăn kéo lại, nhìn cô rồi nói.

Tống Vy sửng sốt: “Anh vẫn chưa tới thời gian tan làm mà?”

Mấy ngày nay, buổi sáng anh đưa hai đứa trẻ tới trường học.

Nhưng buổi chiều đều là cô đi đón.

Đường Hạo Tuấn lấy áo khoác: “Tôi phải về bên chung cư lấy giấy tờ tùy thân để làm visa ngày mai ra nước ngoài, có thể tiện đường đi cùng với em.”

“Ra nước ngoài?” Tống Vy kinh ngạc há miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.