Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 386: Chương 386: Chương 387




Đường Hạo Tuấn cầm một ly cà phê đi vào.

Tống Vy tưởng là anh pha cho mình bèn vươn tay ra, nhận lấy ly cà phê từ tay anh: “Cảm ơn tổng giám đốc Đường, đúng lúc tôi cần mấy thức uống kích thích này để tinh thần tỉnh táo hơn.”

Nói xong, cô cũng nâng ly cà phê lên, nhấp một ngụm đen xì, nhìn ly cà phê đen đặc là biết không hề thêm sữa hay đường gì vào rồi.

Mùi vị đắng ngắt lan ra trong miệng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy nhăn nhúm lại. Dù có hơi khó nuốt nhưng uống một hớp ấy xong, sự uể oải khi bị Tống Huy Khanh đột ngột đánh thức đã tan biến trong tích tắc, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

Cô không khỏi cúi đầu, nhấp thêm ngụm nữa.

Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy uống cà phê của mình, bờ môi mỏng khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì mà chỉ khẽ cười một cái, tựa vào mép giường rồi cất giọng thờ ơ hỏi: “Ban nãy là điện thoại từ Tống Huy Khanh à?”

“Là ông ta.” Tống Vy “ừ” một tiếng: “Ông ta gọi điện đến, bảo rằng vì chuyện tối hôm qua nên anh đã thật sự chèn ép doanh nghiệp Tống Thị, bây giờ doanh nghiệp Tống Thị đang thanh lý tài sản, chuẩn bị xin phá sản rồi. Ông ta không muốn bị phá sản nên bảo tôi giúp ông ta cầu xin anh tha cho, mong anh thu tay lại, chừa cho ông ta một con đường sống. Nghe mà buồn cười.”

“Buồn cười chỗ nào?” Đường Hạo Tuấn khoanh tay.

Tống Vy đặt ly cà phê lên đầu giường: “Tất nhiên là chuyện ông ta bảo tôi cầu xin anh rồi. Ông ta cứ chắc nịch rằng chỉ cần tôi nói với anh là anh sẽ đồng ý ngay vậy.”

“Ông ta nói đúng đấy.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.

Gương mặt Tống Vy hiện lên vẻ ngỡ ngàng, phải một hồi lâu sau mới cất tiếng: “Tổng giám đốc Đường, ý anh là, anh sẽ đồng ý ư?”

“Đúng thế, chỉ cần em nói thì anh sẽ đồng ý. Vì anh yêu em. Những người biết chuyện anh yêu em đều biết rõ em chính là điểm yếu của anh.” Đường Hạo Tuấn cầm tay cô lên, đặt nó lên vị trí trái tim mình.

Tống Vy cảm nhận nhịp đập trái tim qua lòng bàn tay, bờ môi mấp máy: “Tổng giám đốc Đường…”

Đường Hạo Tuấn khẽ cười: “Nhưng anh cũng vui lắm, vì em đã không đồng ý với Tống Huy Khanh.”

Tống Vy rút bàn tay về: “Tất nhiên là tôi không đồng ý với ông ta rồi, tôi ghét ông ta còn chẳng kịp nữa là.”

“Yên tâm đi, sau này ông ta sẽ chẳng thể quấy rầy em nữa đâu.”

“Tổng giám đốc Đường, anh định làm gì?” Tống Vy trợn trừng hai mắt.

Đường Hạo Tuấn mím đôi môi mỏng, nói: “Không có gì đâu, chỉ là định để Trình Hiệp cảnh cáo ông ta nên biết điều hơn thôi.”

“Thế thôi à, vậy thì được.” Tống Vy thở phào nhẹ nhõm, rồi làm một động tác cắt cổ: “Tôi còn tưởng anh định làm thế này nữa chứ. Tôi không muốn tay anh dính vào mạng người đâu.”

“Lo cho anh à?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, cười mà như không cười.

“Ai lo cho anh chứ?” Tống Vy liếc nhìn đi nơi khác.

Đường Hạo Tuấn vuốt mái tóc hơi rối của cô: “Cứ thoải mái thừa nhận đi, có gì đâu nào.”

“Tôi không có lo cho anh thì sao phải nhận. Tôi về đây!” Nói xong Tống Vy bèn vén chăn, bước xuống giường, cố chịu đựng sự đau đớn ở nơi nào đó mà bước lướt qua người anh, rời khỏi phòng.

Đường Hạo Tuấn nhìn bóng lưng của cô cùng đôi tai đỏ ửng lên kia, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười, không định đuổi theo.

Anh hiểu rõ hiện tại cô đang không biết nên đáp lại tình cảm của anh như thế nào. Để cho cô một mình tĩnh tâm cũng tốt.

Đường Hạo Tuấn vừa trộm nghĩ vừa cầm lấy ly cà phê đã nguội nơi đầu giường, đôi môi mỏng chạm đến nơi mà Tống Vy vừa mới uống ban nãy, nhấp một ngụm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.