“Tôi hiểu rồi, không cần theo dõi Tống Huyền nữa đâu, nhưng tôi muốn anh điều tra về Tô Thu và Lâm Quốc Thần. Tôi muốn biết mọi chuyện trong quá khứ của họ.” Tống Vy đặt cốc sữa xuống nói.
Thám tử cười gật đầu: “Cô yên tâm, chỉ cần ra giá tốt thì tất cả đều không thành vấn đề.”
Nói xong anh ta liền uống cạn ly cà phê rồi đứng dậy rời đi.
Tống Vy không vội đi mà ung dung uống hết ly sữa, sau đó đứng dậy đi đến quầy thu ngân tính tiền.
Buổi tối, bữa tối ăn ở trong căn hộ của Tống Vy.
Hai đứa bé muốn ăn lẩu, cho nên cô mua rất nhiều đồ về cho chúng nhúng lẩu.
Đường Hạo Tuấn cũng ăn ở đây, trước kia anh chưa từng ăn lẩu bao giờ, bị cay làm cho khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, không chỉ như vậy mà trong mắt còn hiện lên cả tơ máu.
Điều này cho thấy rất hiếm khi anh ăn đồ cay, cho nên mới có dáng vẻ như vậy.
“Uống nước đi.” Trong mắt Tống Vy mang theo nét cười, đưa cho Đường Hạo Tuấn một ly nước đá.
Đường Hạo Tuấn đặt đũa xuống, cầm lấy cốc nước uống liền mấy ngụm mới miễn cưỡng át được cảm giác cay râm ran trong miệng.
“Có khá hơn không?” Tống Vy vừa nhìn anh vừa hỏi.
Đường Hạo Tuấn xoa thái dương: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Tống Vy nhìn anh như vậy lại nhoẻn miệng cười một cái, sau đó cô gắp một ít đồ ăn lên nhúng vào nước lọc để rửa sạch ớt bám trên đó rồi thả vào bát của anh: “Ăn cái này, cái này không cay.”
Đường Hạo Tuấn nhìn đồ ăn cô gắp cho anh, lông mày chợt giãn ra: “Được.”
Sau bữa ăn, hai đứa trẻ kéo Đường Hạo Tuấn muốn anh cùng chơi xếp gỗ với chúng, Tống Vy thì dọn dẹp bát đũa trong bếp.
Rửa được một nửa đột nhiên cô nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, sau đó một đôi tay từ phía sau vươn ra trước bám vào eo cô, ôm lấy cô.
Cơ thể Tống Vy thoáng cái đã sượng cứng lại, động tác rửa bát cũng chậm đi. Hiển nhiên cô không quen được người ta ôm ấp thân mật như thế này, nhưng ngạc nhiên là cô không những không tránh đi mà ngược lại còn ngả người dựa vào lồng ngực người phía sau.
Thấy vậy, Đường Hạo Tuấn liền khép tay lại, ôm chặt người phụ nữ vào lòng hơn nữa, thậm chí còn đặt cằm lên vai cô: “Trình Hiệp nói, em hôn anh là đã đồng ý ở bên anh rồi. Hóa ra cậu ta nói đúng.”
Tống Vy cụp mắt cười khẽ: “Vậy nên, bây giờ anh ôm em chỉ vì muốn kiểm tra xem anh ta nói có đúng không à?”
Đường Hạo Tuấn từ chối cho ý kiến, trầm giọng “Ừm” một tiếng rồi nói: “Chờ ngày mai anh sẽ thưởng cho cậu ta.”
Tống Vy khịt mũi: “Đúng là phải thưởng. Nếu anh ta không nhắc thì có phải anh không nghĩ ra được không?”
“Cũng có khả năng đấy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy quay đầu nhìn anh tỏ ý hờn dỗi.
Ngoại hình của cô vốn đã vô cùng xinh đẹp, đẹp đến ngỡ ngàng, lúc này lại có vẻ mặt như vậy thực sự khiến người ta muốn phạm tội mà.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn tối sầm lại, cô còn chưa kịp quay đầu lại thì anh đã thả một cánh tay đang đặt trên eo cô ra, nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống hôn.
Tống Vy chợt ngẩn người, sau đó không được tự nhiên cựa quậy người, dùng cùi chỏ nhẹ nhàng đẩy anh ra, đỏ mặt nói: “Anh làm gì thế? Trong này là phòng bếp, em còn đang rửa bát đấy.”
Cô quơ bàn tay đầy bọt của mình cho anh xem.